Lệ Đình Tuyệt thấy hắn đồng ý, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ.
"Anh đừng gạt tôi."
Hắn trốn không thoát, cho nên mới nghĩ ra phương pháp như vậy để kéo dài thời gian. Lệ Đình Tuyệt cũng không ngu, nên không tin tưởng hắn hoàn toàn.
Thiên Diện cười lạnh: "Lệ Đình Tuyệt, mai anh đến, sẽ biết tôi muốn gì? Thuốc tôi nhất định sẽ đưa cho anh, nhưng anh có lấy được hay không thì lại phải do số mệnh."
Lệ Đình Tuyệt nghe xong khẽ gật đầu: "Tôi đã nói rồi, anh muốn cái gì tôi sẽ cố gắng đáp ứng cho anh. Lời đã nói ra, tôi sẽ không rút lại."
Thân ảnh anh cao lớn chậm rãi bước ra cửa, nói với thuộc hạ ở phía sau.
"Theo dõi anh ta, đừng để anh ta trốn thoát."
Quay xe, ánh mắt anh nhìn tòa building đằng xa, sau đó gọi điện cho Ngôn Ngọc.
"Tuyệt, lấy được thuốc chưa?" Giọng nói Ngôn Ngọc vọng đến từ xa.
Xe chậm rãi phóng ra khỏi hẻm nhỏ, tay Lệ Đình Tuyệt kẹp điếu thuốc, đáy mắt thấp thoáng ý cười.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com