Đáy mắt Ngôn Ngọc lóe lên tia hận ý ác độc, vốn là anh em cùng một mẹ, đáng lẽ phải có dạng ăn ý tâm linh tương thông.
Thế nhưng Ngôn Ngọc không thể nào nhận ra điểm nào tương đồng, rằng một kẻ ác độc như vậy lại là em trai của mình, hắn không muốn thừa nhận việc này.
Vì vậy mà tận đến khi bản thân mất ý thức, Ngôn Ngọc cũng không bằng lòng giao nhật ký ra.
"Không được cười."
Lệ Đình Tuyệt lãnh đạm quay về phía anh ta, sau đó nhắc nhở, "Sau khi bắt được hắn, tôi sẽ không buông tha đâu, cho dù đấy có là em trai của cậu đi chăng nữa, cậu sẽ không cầu xin cho hắn đấy chứ?"
Ngôn Ngọc lắc đầu, "Sẽ không có chuyện đó."
Lệ Đình Tuyệt mệt mỏi, nghĩ đến việc còn phải dỗ dành vợ, anh cần phải nghỉ ngơi dưỡng tinh thần cho tốt, cái gì thì cũng để ngày mai rồi nói!
Hai mắt anh nhắm lại, hô hấp đều dần, chìm vào giấc ngủ, gương mặt càng hiện lên góc cạnh rõ ràng.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com