Tay Ngôn Ngọc ngày càng bóp chặt, người bình tĩnh như anh ta, cũng bị Ngôn Khải làm cho tức giận.
"Buông tay, tôi là huyết mạch duy nhất của nhà họ Ngôn, cho dù anh có bóp chết tôi, bọn họ cũng sẽ không cần anh đâu."
Câu nói này chạm đến nỗi đau của Ngôn Ngọc, đôi mắt anh đỏ lên, hét lớn.
"Cậu im miệng cho tôi."
Ngôn Khải bị anh ta đẩy đi rất xa, cả khuôn mặt Ngôn Khải đỏ bừng lên, ánh mắt phẫn nộ quay lại.
"A, biết đau là tốt rồi, đưa quyển nhật ký kia cho tôi, anh không có tư cách có được nó."
Cậu ta đưa tay lên chỉnh lại cổ áo, bộ dạng xấu xa của cậu ta thật làm cho người ta ghét.
Ngôn Ngọc không muốn nghe lời vô nghĩa của cậu ta, quay người bước nhanh vào cửa, cho đến khi cánh cửa ngăn cách hai người lại, Ngôn Ngọc nới dừng bước, thở mạnh. Anh ta dựa vào tường, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Từ khi tên kia xuất hiện, anh ta điều tra Ngôn gia.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com