Lãnh Nhiên nghe thấy lời cô nói,cất đi nụ cười xấu xa kia, từ từ đi lại chỗ cô.
Lắc lắc vai cô, "Đừng khóc nữa, tôi để cô đánh là được chưa."
Nói xong anh ta ngồi xuống sô pha, bộ dạng chịu đựng để người khác đánh mắng.
Trần Bang Thiển chậm rãi ngẩng đầu lên, người đàn ông này trước đây rất xấu xa, nhưng hôm nay nhìn lại thấy có chút vừa mắt, còn là lần đầu tiên nghe thấy một người đàn ông nói với một cô gái như vậy, cảm thấy có chút đáng yêu.
Nghĩ đến đây, cô lắc lắc đầu, không được mềm lòng, người đàn ông này trăng hoa như vậy, người chịu thiệt lại là cô thôi.
Vì thế không lưu tình chút nào đưa tay lên đánh, tay đánh xuống, chân cũng không nhàn rỗi.
Máu mũi Lãnh Nhiên chảy xuống, anh ta hơi ngửa đầu lên, để nó chảy vào trong.
Trần Bang Thiển thấy anh ta thật sự để cho cô đánh, sự tức giận trong lòng cũng biến mất. Cô cắn môi, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nên lời, sau đó chạy về phòng của mình.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com