Nhìn hai người tay nắm tay ánh mắt thâm tình nhìn nhau, lúc này đã là hai rưỡi đêm rồi, Ngôn Ngọc nhìn Lệ Đình Tuyệt cùng Mạc Thanh Yên nắm tay nhau tiêu sái đi đến, bỗng cảm thấy bản thân hình như gặp ảo giác rồi.
Trong đôi mắt hẹp dài của Lệ Đình Tuyệt tràn đầy ý cười, Mạc Thanh Yên cũng biết rõ vì sao anh ta vẫn đứng đấy dụi mắt? Vì thế liền gọi anh ta một tiếng.
"Bác sĩ Ngôn, thật khéo."
Câu nói này khiến Ngôn Ngọc cảm thấy đã trôi qua khoảng thời gian quá lâu rồi, Tiểu yên rốt cuộc cũng trở lại, trước kia cô luôn gọi anh ta như vậy.
Vì vậy liền thấy vô cùng kích động, anh ta vốn lo lắng cho tên Lệ Đình Tuyệt kia, sợ cậu ta lại thức trắng đêm không ngủ, cho nên định đi qua xem thử.
Không nghĩ tới lại biết được tin tốt như vậy, nên nở nụ cười tươi.
"Ân, Tiểu Yên, nếu cô còn không tỉnh lại, chỉ sợ Lệ Đình Tuyệt sẽ khiến bản thân kiệt sức mà chết mất."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com