Dịch Quang Niên vốn cảm thấy, cảnh sát tới, chắc chắn Nam Cung Ngạo sẽ phải dời đi rồi nhưng thấy thái độ cảnh sát đối với Lệ Đình Tuyệt anh mới biết lời Nam Cung Ngạo nói không phải nói bừa.
Ánh mắt anh tối tăm, loại cô nhi như anh, muốn chiến với những người này, thực sự là như trứng chọi đá. Mạc Thanh Yên tiến tới nói với Lệ Đình Tuyệt:
"Tình Tình nói, nếu Nam Cung Ngạo xin lỗi Dịch Quang Niên, chuyện này sẽ coi như không có."
Nam Cung Ngạo thanh âm lạnh lùng nói: "Không được, ai bảo hắn dám mơ tưởng người của tôi."
Lệ Đình Tuyệt cười thâm thúy, mắt lóe lên tia sáng."Vương cảnh sát, đem hung thủ bắt đi đi, là hắn"
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều quay đầu lại, Lệ Đình Tuyệt nhạy bén phát hiện ánh mắt Lương Mộc Tình hơi lo lắng. Đúng như anh nghĩ, lúc này, anh muốn làm Lương Mộc Tình lo lắng cho Nam Cung Ngạo, vì thế đẩy đấy hắn về phía cảnh sát., ''Đem hắn về cải tạo cho tốt, tốt nhất là ngày đánh hắn mấy lần, cho hắn ăn ít cơm thôi."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com