Cô đã bắt đầu không mâu thuẫn với anh nữa, đây là một khởi đầu tốt.
Hơn nữa anh không nói những chuyện thương tâm với cô, hi vọng cô có thể vui vẻ vô ưu.
Mạc Thanh Tuyết về đến nhà, Bạch Mạn Cầm nhìn thấy mặt cô trắng bệch, tới hỏi.
''Hắn lại tới tìm con đòi tiền?''
Tên kia luôn không thỏa mãn, chỉ cần thua bạc liền đến đòi tiền hai mẹ con bà, điều này khiến Bạch Mạn Cầm vô cùng đau đầu.
Mạc Thanh Tuyết lắc đầu, ''Là Mạc Thanh Yên đánh.''
Bạch Mạn Cầm đột nhiên đứng dậy, đi tới xem vết thương của cô.
''Mũi của con vừa mới làm, không ngã hỏng chứ? Tiểu tiện nhân kia, làm sao lại trở lại rồi.''
Cái nhà này mới thái bình vài ngày, cô ta trở về, chỉ sợ không thể thái bình được nữa.
Mạc Thanh Tuyết cầm gương nhìn mặt mình, nghĩ nghĩ, ''Đúng vậy, cô ta hình như không nhớ rõ con, mẹ nói xem có phải đầu óc cô ta hỏng mất rồi hay không?''
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com