Lạc Mục nhìn cô sợ hãi, có chút nới lỏng.
Anh ta không lên tiếng, mà ngoái đầu đi, tiếp tục ngủ.
Người đàn ông bên cạnh nói, "Công việc của cô là giúp tiên sinh đổi thuốc, phục vụ cuộc sống hằng ngày của anh ấy, đến khi vết thương khỏi, cô có thể đi."
Nhìn thấy vết thương của anh ta, rất nghiêm trọng, hình như là bị bom nổ làm bị thương.
Hơn nữa chỗ băng bó còn chảy máu, chắc hẳn vẫn chưa qua xử lý của bác sĩ.
Nhìn thấy người đàn ông kia muốn đi khiến cô hoảng, "Ai, vết thương của anh phải đến bệnh viện.
Cô không phải bác sĩ, cũng không phải y tá, không biết làm mấy thứ này.
Nhiều nhất là biết đổi thuốc là tốt lắm rồi.
"Tôi không cần đi bệnh viện, cô chỉ cần kê thuốc cầm máu là được, những thứ khác không cần quản.
Giọng nói đàn ông lạnh như băng vang lên, lúc anh nói, mắt vẫn nhắm.
Giường như giọng nói không phải phát ra từ anh.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com