Dương Quang nhướn mày : "Chúng ta đi tìm mẹ, người không tới đây sao?"
Hỏi xong đưa mắt nhìn những người khác, tựa như không có việc gì xảy ra? Vậy là mẹ không có đến đây.
Bắc Chinh cười : "Mẹ con không có tới, nghe nói khách ở đây đi hết rồi."
Băng Khối gõ nhẹ : "Đúng, bọn họ đều đi rồi."
Sau đó đưa mắt ra hiệu với Dương Quang, bọn họ đến đây để tìm mẹ, rốt cuộc thì lại nghe được ông nội yêu cầu lấy được bí mật của nước N thì ông mới đồng ý cho cuộc hôn nhân của hai người.
Mà mẹ không cho người kia đi rất có thể đã tự thân đi.
Nghĩ tới đây, trong lòng hai đứa nhỏ đều nóng nảy.
"Ông nội, chúng ta ra ngoài chơi, người cứ ăn từ từ."
Nói xong cả hai liền rời đi, tốc độ thật nhanh. Khiến cho Bắc Chinh hơi hơi nhíu mày, lão đại đem mấy đứa huấn luyện trở nên rất lợi hại, lớn lên nhất định sẽ lợi hại hơn. Trong lòng có chút không thoải mái, nếu để cho lão gia tử biết hắn có cháu nội như vậy.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com