Lời nói của Thiên Ảnh khiến Mạc Thanh Yên dừng bước, cô nhướn mày cười nhẹ, thói quen này thật giống với người nào đó, cô lại nhớ đến Lệ Đình Tuyệt.
"Ám Dạ Đế, anh cũng bị dị ứng xoài phải không?"
Cô không hề nghĩ ngợi mà buột miệng thốt ra, hỏi xong liền tự mình nở nụ cười.
"Đừng để ý, tôi cách anh xa chút là được". Vốn dĩ cô cũng không có ý định cùng hắn khiêu vũ.
Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng loé lên ánh ngọt ngào, nói đến xoài, hắn biết cô đang nói đến ai rồi. Khoé miệng hắn xuất hiện ý cười, hắn khẽ gật đầu với Mạc Thanh Yên, sau đó quay người rời đi.
Thiên Ảnh đi theo sau hắn, hai người bước ra khỏi sảnh yến tiệc.
Mạc Thanh Yên nhướng mày cười, thì ra người đàn ông thần bí này cũng không thật sự đáng sợ như trong truyền thuyết. Vừa nãy hình như cô thấy hắn ta cười, bộ dáng thật sự không tệ.
Bà Lệ bước đến, "Tiểu Yên, vị đeo mặt nạ lúc nãy kia đâu?"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com