Hai giờ trước Mạc Chí Kiên liền nhận được điện thoại của cô ta, nói cô ta ở bệnh viện, đều đã hai tiếng rồi, không thấy cô ta đến, có chút vội.
"Ba, có chút kẹt xe, con sắp đến rồi."
Dứt lời, điện thoại của cô ta bị người đàn ông bên cạnh đoạt qua, cười âm lãnh với cô ta, chỉ chỉ điện thoại, ý tứ là hỏi cô ta xem ông có nên nói chuyện với ông ta một chút không?
Mạc Thanh Tuyết bị dọa mặt trắng bệch, thẳng tắp lắc đầu, sau đó làm động tác ok, chính là đáp ứng cho ông ta một trăm vạn.
Cô ta chạy nhanh đi đoạt lấy điện thoại ngắt máy, vừa rồi suýt chút nữa ông ta đã nói ra, như vậy cô ta và mẹ về sau làm sao bây giờ? Vì thế càng thấy hận người đàn ông bên cạnh, cô ta quyết định phải tìm người giết chết ông ta mới được.
Bằng không ông ta sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ, tùy lúc có thể uy hiếp bọn họ.
Người đàn ông đưa điện thoại ra, "Trả thù lao đi, con gái."
Nghe thấy tiếng con gái kia của ông ta, Mạc Thanh Tuyết có chút buồn nôn.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com