Lệ lão gia tử nghe lời nói của hắn có chút thay đổi, lần đầu tiên thấy Trần lão đại thay đổi, giống như hiểu được hoàn cảnh của mọi người.
Mà hắn ở đây? Ở thế giới này, hắn luôn yêu cầu hắn, chưa từng hỏi qua bản thân hắn muốn gì?
Ăn cơm xong, một số người đề nghị đua ngựa, đó là thứ yêu thích mà họ từng chơi khi còn trẻ.Trần Thiếu Thiên nghe xong thấy ý kiến quả không tồi. Sau đó hỏi hai cậu nhóc ngồi bên :"Các cháu muốn xem đua ngựa không?"
Băng Khối khẽ gật đầu, Dương Quang gương mặt hiện ý cười, trong mắt hiện lên vài tia phấn khích.
"Con với ca ca thực sự cũng rất thích ngựa"
Lời nói vừa nói ra, mọi người theo phản xạ liếc họ một cái, nhỏ như vậy lại thích ngựa, quả thực rất hiếm. Hiện tại những đứa trẻ đều thích những món đồ chơi, rồi chơi game nhưng hai đứa trẻ này lại không?
Mọi người không khỏi nhìn bằng con mắt khác,từ nhỏ đã không giống người thường như vậy,khi trưởng thành chắc hẳn sẽ có việc làm.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com