Hai mắt Lưu Nguyệt Nguyệt cực kì lạnh lẽo, mở từng hộp trang sức trên bàn, cầm lấy một món đồ và nắm nó ở trong tay.
"Chính là nó ."
Bởi vì đây là một tác phẩm áp chót ở vòng trong nên giá trị quý giá, giá cả tối thiểu cũng phải từ bảy chữ số trở lên.
Mạc Thanh Tuyết nhìn lướt qua phần mềm giám sát và kéo tay cô ta.
"Có thiết bị giám sát."
Các cô cũng quá liều lĩnh đi, cứ như vậy thì sớm muộn cũng bị phần mềm giám sát chụp được, không cần phải biến thành hại Mạc Thanh Yên không được còn đi hại chính mình.
Lưu Nguyệt Nguyệt thấy thiết bị giám sát thì cười càng thêm u ám, "Sợ gì chứ, Tiểu Tuyết, cô càng ngày càng không giống cô . Ngay cả ba của đứa nhỏ cũng muốn chắp tay tặng cho Mạc Thanh Yên?
Tôi càng ngày càng thất vọng với cô rồi đó."
Đây tuyệt đối chính là chỗ đau của Mạc Thanh Tuyết, khuôn mặt trang điểm tinh xảo ẩn hiện tia tức giận.
"Lưu Nguyệt Nguyệt, cô có tư cách gì mà nói với tôi như vậy."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com