Mạc Thanh Yên thấy hắn ta không có ý định buông tay, chỉ có thể buông lỏng tay, để hắn cầm cũng được.
"Tiểu Kiêu Tử, buổi tối tôi có việc, không thể đi ăn cơm cùng anh."
Tối nay Tú Nhi muốn mời hai công ty ăn cơm, cô không thể không đi.
Lệ Dạ Kiêu hôm nay ăn mặc có vẻ thoải mái, áo vest màu ka-ki phối với một chiếc quần âu màu trắng, trông không còn tràn đầy lệ khí như trước, mà nhiều hơn vài phần hương vị thanh xuân.
"Không sao, cô ăn cái gì tôi ăn cái đó là được."
Một người lang thang bên ngoài thật nhàm chán, hơn nữa hắn vốn muốn tiếp cận Mạc Thanh Yên. Muốn cô làm việc cho hắn, vì thế đúng lúc ngẫu nhiên gặp.
Mạc Thanh Yên nhíu mày, nhất quyết muốn bám lấy cô? Nhìn nhìn túi đồ trong tay anh ta, đợi lát nữa bản thân còn muốn mua đồ, cầm cũng mệt, vậy cứ để hắn ta theo đi. Cùng lắm thì khi về khách sạn cô tùy tiện mời hắn ta ăn gì đó để bồi thường.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com