Tiểu Yên, sau này không được gọi ta là lão phu nhân, gọi là bà nội, có nghe không?
Sau đó nói với người làm phía sau: "Mang canh lên."
Lão thái thái đặt canh trước mặt Mạc Thanh Yên "Bà nội không biết con ở đây, chỉ có canh gà nhân sâm, mau uống đi."
Mạc Thanh Yên nhìn mắt Lệ Đình Tuyệt, hắn ta chỉ ăn bữa sáng của mình, cũng không có ý giúp cô. Cho nên cô lại không thể từ chối ý tốt của bà, vì thể cầm lấy muỗng húp canh.
Lão thái thái nhìn thấy cô bé khôn ngoan như vậy, lại càng thêm yêu thích.
Tuyệt, chiều nay bà cho người đi mua lộc tiên cho con bồi bổ thân thể.
Phốc...
Mạc Thanh Yêu phun ra một ngụm nước canh, sau đó mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Cô nhanh chóng cúi đầu, dùng tay bấm đùi mình, mới cười liếc một cái.
Lệ Đình Tuyệt đã nhìn ra, cô bé này đã nhịn cười đến nội thương rồi. Vì thế lạnh lùng nói: "Bà nội, con không cần đâu."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com