Được một lúc thang máy liền mở ra, hắn đứng thẳng dậy, dẫn đầu bước ra ngoài. Mạc Thanh Yên liền phát hiện, vừa lúc nảy còn mệt mỏi đến không chịu nổi, nháy mắt liền thay đổi, bộ dạng nhìn có tinh thần hơn trước.
Nhìn đến những người trong ban giám đốc còn đang tăng ca, thì cũng đủ biết tổng tài như hắn có bao nhiêu khắc nghiệt. Vào trong văn phòng của hắn, phát hiện trong này không có người. Cô buông bao xuống tiến vào phòng nghỉ.
Lệ Đình Tuyệt nằm xuống giường, lấy gối đè lại đầu mình, bộ dáng rất khó chịu.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô hiện lên một chút khó hiểu, Lệ tiên sinh bị bệnh thế mà lại không có người chăm sóc, một người cũng không có, khó chịu cũng tự mình chịu đựng.
Vì thế liền đi qua, lấy gối đầu ra rồi matxa cho hắn.
Hắn trở mình, đầu gối lên đùi của cô, hai mắt nhắm chặt cả lông mày cũng không buông ra.
"Lệ Đình Tuyệt cứ như vậy cũng không được, anh nên đi bệnh viện thì hơn."
"Không đi."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com