Trong nhà ăn thoáng chốc an tĩnh lại, từng người tập trung ăn phần của mình, ai cũng có tâm sự riêng.
Lúc này có người hầu bưng đồ ăn lên, Trương Thi Họa đứng lên : "Bố, con cố ý chuẩn bị cơm xoài cho mọi người này, món này tuyệt lắm đấy. "
Nụ cười của bà ta chân thành, giống như là đang quan tâm Lệ Đình Tuyệt.
Bà ta bưng một phần cơm xoài dặt tới trước mặt Lệ Đình Tuyệt, khóe môi anh hơi hơi mím lại.
"Mau nếm thử, món này là thím tự mình xuống bếp làm đấy. "
Cả bàn mọi người ghen ghét không thôi, thậm chí mỗi người đều muốn nịnh nọt Lệ Đình Tuyệt. Phải rồi, anh là tổng giám đốc của Lệ Thị cơ mà. Người trong nhà đều hy vọng có thể đạt được vài phần kính trọng từ anh, có thể có một vị trí trong Lệ thị.
Không nghĩ đến Trương Thi Họa lợi hại như thế, vậy mà tự xuống bếp làm đồ ăn để lấy lòng anh.
Mặc dù vậy, Mạc Thanh Yên lại nhận ra anh không vui, tuy thần sắc anh không thay đổi nhưng từ khi thấy đĩa cơm xoài kia hai mắt của anh có một tia chán ghét. Đôi tay dưới bàn của anh cũng nắm chặt lại, giống như sợ ăn món này.
Lúc đầu cô nghĩ chẳng lẽ món này có độc, nhưng mà không đúng, ai dám hạ độc anh, hơn nữa là trước mắt bao người.
Cả bàn mọi người đều nhìn anh, Lệ Dạ Kiêu đột nhiên nói : "Anh họ, lúc còn bé anh thích ăn món này nhất,chẳng lẽ bây giờ lại bị dị ứng? Dị ứng theo tuổi tăng lên cũng sẽ xuất hiện à? "
Trong lời có ý ám chỉ, chỉ là anh ta cũng không phải Lệ Đình Tuyệt lúc nhỏ.
Lệ Dạ Kiêu từng điều tra Lệ Đình Tuyệt, nhưng người bên cạnh anh đều cẩn thận chặt chẽ, cái gì cũng không moi ra được. Điều duy nhất tra được chính là nhà anh chưa bao giờ xuất hiện quả xoài, khiến cho anh ta hoài nghi, có phải Lệ Đình Tuyệt dị ứng với xoài hay không.
Mà Lệ Đình Tuyệt từ nhỏ đã thích ăn xoài, biến hóa này không thể không khiến người hoài nghi.
Mạc Thanh Yên coi như là đoán đúng, từ dưới bàn lén đưa cho anh một viên thuốc. Lệ Đình Tuyệt nhìn viên thuốc kia, lông mày hơi nhăn lại. Thấy là thuốc chống dị ứng anh không khỏi có chút ngoài ý muốn, người phụ nữ này thật sự là giúp anh một chuyện lớn.
"Tuyệt, đây là món thím hai cố ý làm cho con. "
Lệ lão gia tử cũng nhìn qua, thần sắc anh không đổi lén đem thuốc đút vào trong miệng, uống một hợp nước. Nuốt viên thuốc xuống anh mới chậm rãi cầm đũa nếm thử món cơm xoài.
Lệ Dạ Kiêu và Trương Thi Họa liếc mắt nhìn nhau, thấy anh dám ăn nghĩ rằng mình đã đoán sai.
Lệ lão gia tử cảm thấy bầu không khí trên bàn có chút ái ngại, vì vậy mở miệng.
"Kiêu, cháu đang tiếp quản công ty giải trí của Lệ thị, thích ứng được không, có cần để Tuyệt phái một trợ thủ sang hỗ trợ không? "
Lời này chính là đang nói chuyện giúp Lệ Đình Tuyệt nói chuyện, trong lòng bọn họ có tính toán gì sao ông còn không biết, chỉ có điều ông cũng rất thích đứa cháu này. Thế nhưng tổ tông Lệ gia đã quy định, chỉ có cháu trai trưởng mới có thể thừa kế.
Vì vậy những người khác không nên có nhiều tâm tư, muốn trách chỉ có thể trách mạng của mình.
Đây cũng là một lời cảnh cáo dành cho hắn. Lệ Đình Tuyệt lập tức tiếp lời.
"Để anh chọn cho cậu một người, tuyệt đối có thể trở thành phụ tá đắc lực của cậu. "
Ánh mắt Lệ Dạ Kiêu lập tức sắc bén, cắn răng nói : "Ông nội, nếu ông không tin cháu có thể đến công ty xem, nếu như có chỗ nào làm không tốt ông lại để anh họ phái người đến. "
Ánh mắt anh ta đảo qua Lệ Đình Tuyệt, ánh mắt hai người yên lặng chém giết.
Lệ lão gia tử khẽ cười một tiếng : "Hôm nay có khách, không nói những chuyện này nữa. "
Ra oai phủ đầu thế là đủ rồi, ông cũng không nghĩ để Lệ Đình Tuyệt cử người qua.
Ăn cơm xong người của Mạc gia muốn rời đi. Bạch Mạn Cầm rất vui vẻ, tuy rằng hôn sự không thành nhưng Lệ gia dùng quyền quản lý sáu cửa hàng đền bù tổn thất cho Mạc Thanh Tuyết.
Bà kéo tay con gái cười rất vui vẻ : "Con gái, mình cũng không lỗ, Lệ gia đúng là rất hào phóng. "
Mạc Thanh Tuyết lạnh lùng nhìn bà : "Mẹ, bây giờ không phải lúc tham tiền tài, thứ con muốn là Lệ Đình Tuyệt, những cửa hàng kia có tác dụng gì chứ? "