webnovel

Chương 141: Làn gió mới ở Đại Bản

Editor: Waveliterature Vietnam

Nói về quận Tây Thành sẽ có một chút xa lạ, nhưng nếu nhắc đến vùng Phi Điền Tân Địa thuộc Quận Tây Thành, thì chắc chắn không một người nào trên thế giới này không một lần tìm kiếm về nó, số lượng tìm kiếm vượt xa quận Tây Thành, thậm chí so với Đại Bản lượng tìm kiếm còn cao hơn. Phi Điền Tân Địa không phải là tên của một con đường, mà là tên của một quảng trường, quảng trường này được xem như là "ngôi đền cổ phong" nhất ở Đại Bản, cũng có một số quảng trường tương tự như vậy ở Đại Bản, nhưng mà chúng đã bị phá hủy sau chiến tranh, hiện tại chỉ còn lại Phi Điền Tân Địa độc đáo này.

"Khu vực bán hoa hợp pháp" "Khu vực bán hoa của mọi người" "Thiên đường của đàn ông", v.v. đều là những cái tên được đặt cho Phi Điền Tân Địa, tuy rằng nó làm cho người Đại Bản rất khó mở miệng, nhưng cũng chính những từ đó đã biến Phi Điền Tân Địa đã trở thành một danh thiếp của Đại Bản, ở Phi Điền Tân Địa có đến hàng trăm nơi tập trung của hoạt động mại dâm và các doanh nghiệp quan hệ tình dục theo định hướng cửa hàng, một khu vực như vậy thì mỗi đêm phải có ngàn nhân viên, chỉ có vậy mới duy trì được việc kinh doanh, chưa kể số lượng khách, trong đó nếu chỉ dựa vào số lượng khách bản địa Đại Bản thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, thực tế đến với Phi Điền Tân Địa phần lớn là du khách nước ngoài.

Vẫn còn chưa đặt chân vào Phi Điền Tân Địa, nhưng bước chân của Thủ Võ Hùng có phần chững lại, đứng ở bên ngoài con đường và nhìn vào, hắn cảm thấy có gì đó ngăn bước chân mình lại.

Hắn là người gốc Đại Bản, nhưng tại cái nơi nồng nàn tình thương mến thương này của Đại Bản hắn chưa một lần nào đặt chân tới, chứ đừng nói đến việc trải nghiệm dịch vụ "ẩm thực" độc đáo của Phi Điền Tân Địa.

Nhìn từ bên ngoài, Phi Điền Tân Địa trong đêm là "Nhưng cô gái bán hoa xinh đẹp", để tạo cảm giác thu hút cho khách du lịch nước ngoài, các cửa hàng của Phi Điền Tân Địa đã cố tình sử dụng các mô hình trang trí theo phong cách quyến rũ cổ xưa, nhưng thực tế, đó chỉ là giai đoạn lúc đầu, nó được thiết kế theo thời Meiji, nhưng dần dần qua những bức ảnh chụp Phi Điền Tân Địa của hiện tại thì nó đã hiện đại hơn nhiều.

Những chiếc đèn lồng màu đỏ cho thấy bầu không khí kỳ quái, đứng bên ngoài Phi Điền Tân Địa, ngoại trừ phải chứng kiến dòng người chen chúc, thì cũng có thể ngắm các cô gái ở trong phòng, họ sẽ làm cho con người có một cảm giác kỳ lạ, giống như trong các bộ phim hoạt hình, hay các bộ phim truyền hình mới có thể xuất hiện những cô gái xinh đẹp kiều diễm như vậy, nhưng nó lại làm cho Thủ Võ Hùng cảm thấy khinh rẻ và buồn nôn.

"Này, tối nay đi .... Ba Qùy Ốc thì như thế nào."

"Ồ, ồ!"

Hai người say rượu lướt qua đập nhẹ vào vai của Thủ Võ Hùng, đúng là say rồi nên đụng vào người họ với không thèm xin lỗi như vậy, rồi lại tiếp tục thất tha thất thiểu kề vai sát cánh đi vào bên trong, ở quận Tây Thành nửa đêm gặp những kẻ say khướt như thế này là chuyện rất ư là bình thường.

Thủ Võ Hùng cắn răng khó chịu, lấy một cây kẹo mút từ trong túi rồi hắn đặt vào miệng, ngậm lấy cây kẹo với khuôn mặt nghiêm túc.

Miệng ngậm kẹo mút hoặc cầm trong tay một món đồ ăn nhẹ nào đó đi trong khu vực Phi Điền Tân Địa, thì sẽ không có một má mì nào đến chào mới khách, đây là luật bất thành văn của Phi Điền Tân Địa.

Bởi vì nó khác với nhiều mô típ kinh doanh khác, cho dù là ở đảo quốc, thì việc giao dịch về con người như thế này sẽ luôn được coi là hình thức hợp pháp, nó sẽ được coi là vi phạm pháp luật, sau đó, nhà nước ban hành "Luật Phòng chống" vào những năm 1950 khi nó chịu nhiều sự đả kích, giống như Yoshihara của Tokyo đã bị triệt phá hoàn toàn và những con chim bị nhốt trên đường phố đã lấy lại được tự do.

Tuy nhiên người dân đảo luôn có những biện pháp che chắn, bất kể là phòng tắm massage thư giãn ở Tokyo hay trong các khách sạn tình yêu, hãy lấy trường hợp của Phi Điền Tân Địa mà nói, sau chiến tranh thì hình thức kinh doanh công khai này không còn tồn tại, mà thay vào đó cái tên Phi Điền Tân Địa được đổi tên rõ ràng thành "Hiệp hội ẩm thực Phi Điền Tân Địa", tại con phố này, tất cả các cửa hàng đều do các má mì điều hành và đã lấy được giấy phép kinh doanh, các giấy chứng nhận được xuất ra cho thấy tất cả đều là hành nghề trong ngành dịch vụ ăn uống. .

Khách đến nhà hàng của chúng tôi là để ăn cơm, và nhà hàng của chúng tôi có rất nhiều người phục vụ xinh đẹp, khách tiêu tiền trong chỗ chúng tôi là dành cho việc ăn cơm, trong quá trình ăn uống sẽ có người phục vụ của chúng tôi đứng ở bên cạnh, hai người họ trong nháy mắt sẽ rơi vào bể tình, sau đó bọn họ sẽ thể hiện tình yêu điên cuồng của mình, rồi sau đó cả hai phát hiện ra những điều bất hòa, cho nên mối quan hệ yêu đương bị tan vỡ, nhưng vị khách vẫn trả tiền bữa cơm cho nhà hàng của chúng tôi, đây không phải là một bữa ăn bình thường sao? Cái gì, ngài không tin ư, hãy nhìn vào vị khách đang ngậm cây kẹo mút trong miệng kia đi | đó không phải là bằng chứng rõ ràng cho việc ăn uống ở đây sao?

Cho nên sau chiến tranh mới có những người ngậm kẹo mút như vậy ở Phi Điền Tân Địa, điều đó có nghĩa là vị khách đó đến đây chỉ để ăn uống, không cần lãng phí năng lượng để mời chào, còn có một số người thì chỉ muốn đến Phi Điền Tân Địa để mở mang tầm mắt, không ăn uống gì nhưng cũng ngậm kẹo, ngầm ý rằng họ không muốn giao dịch.

Điều này tương đương với cái tát vào mặt của xã hội hiện đại, chính phủ của quốc đảo cũng mắt nhắm mắt mở___người ta chỉ là đến ăn cơm bình thường, cũng trả tiền cơm bình thường, không có một vấn đề gì cũng không có một tật xấu nào.

"Anh trai à, chỗ chúng ta có những rất nhiều cô em xinh đẹp."

"Ấy ấy, đi vào và ngồi xuống nào, hãy đi vào và ngồi xuống."

"Anh trai nhìn cái này ...."

Các má mì của Phi Điền Tân Địa thể hiện sự nhiệt tình của mình khác với những người dân đảo thờ ơ lạnh lùng, trên mặt họ tràn đầy những nụ cười tươi chứa đầy sự ấm áp của tình cảm con người, mở miệng lúc nào cũng là anh trai, anh trai, đến lúc ăn cơm thì ngậm miệng lại, ai không biết còn tưởng đây là người hàng xóm lâu năm.

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy một cây kẹo mút trong miệng của Thủ Võ Hùng, các má mì không thèm đi theo quấy rối, mặc dù đó là ám hiệu thật hay ám hiệu giả, thì nó đều chứng minh đối phương không có ý định ăn cơm, tiếp tục quấy rầy như vậy không hay cho lắm.

Trong thế giới kỳ cục này, Thủ Võ Hùng nhận thấy rằng mình như đang biến trở lại thành một đứa trẻ nhỏ, đi trên đường thì cúi đầu, chân tay luống cuống.

"Không được, không thể cúi đầu, tôi đến đây là tìm kiếm đồ vật, phải ngẩng cao đầu mà đi qua."

Thủ Võ Hùng ngẩng đầu lên, hai mắt mở to nhìn vào trong nhà hàng.

Khuôn mặt tươi cười giả dối của má mì, cô gái mặc trang phục xinh đẹp quyến rũ, nhìn cô ta không thua kém gì các idol trong nhóm nhạc thần tượng trên TV, khuôn mặt của cô ấy cũng tươi cười rạng rỡ, nhưng dường như nó còn giả tạo hơn cả má mì, Thủ Võ nhìn lên cảm thấy lồng ngực có gì đó khó thở, hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống của hắn trong vài thập niên qua, chỉ cách chỗ hắn ở vài chục dặm lại tồn tại một khu vực khác xa với cuộc sống mà hắn biết, quả thực nó giống như là mặt trăng với mặt trời vậy.

Trước hàng trăm cửa hàng kinh doanh tình dục, Thủ Võ Hùng cuối cùng đã tìm thấy mục tiêu của mình.

"Tín." Tên của cửa hàng chỉ đặt một chữ cái duy nhất.

Trên tầng một mở, một cô gái đang cosplay thành một nữ sinh trung học quyến rũ nóng bỏng cô gái ấy đang ngồi ở giữa căn phòng, trong không gian chật chội này tràn đầy bầu không khí màu hồng, ngay bên cạnh cô gái trẻ là một mâm cơm nhỏ đặt ở bên cạnh, còn các má mì thì nhiệt tình luôn luôn đon đả chào mời những vị khách vào thưởng thức món ăn của cửa hàng mình.

"Đến đây nào, đi vào và ngồi xuống đây nài."

So với các cửa hàng xung quanh, ngôi nhà Tín này lớn hơn, trang trí lộng lẫy hơn.

Sau khi ghi chú lại vị trí của cửa hàng, Thủ Võ Hùng cúi đầu và rời đi nhanh chóng.

Nhà Tín, nó chắc chắn là nơi được đề cập trong tin tức được đề cập, không thể sai được.

Siguiente capítulo