Đường Lăng đúng là thắng.
Sau khi đống thức ăn bị móc ra, Đường Lăng cầm một cây gậy tự tiến lên đẩy đống cặn đó, ở giữa lập tức xuất hiện một khối Trấn Hồn hương không nhỏ.
Không chỉ thế, Đường Lăng lại dùng gậy đẩy ra túi dạ dày nhìn có vẻ đã khô quắp lại, sau khi móc hết thức ăn thừa ra, mọi người nhìn thấy bên cạnh túi dạ dày còn dính một khối Trấn Hồn hương lớn chừng bàn tay.
"Xem đi, may mắn luôn sẽ rơi lên người kẻ thận trọng." Đường Lăng ném gậy đi, bày ra dáng vẻ dị thường hưng phấn vui sướng.
Thật ra là vì không muốn để lộ bản năng chính xác của cậu có thể quan trắc vào bên trong.
"Tao X!" Odeon từ trên thuyền tụt xuống, vồ lấy siết chặt Đường Lăng.
Hán tử này, trong đầu không còn suy nghĩ nào khác, chỉ có một ý niệm—— đó là phát tài, lần này thật sự phát tài, bất kể Trấn Hồn hương là cấp độ, phẩm chất gì, thì cũng là phát tài.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com