Đối diện với câu hỏi của Cổ Đạo.
Hắc lão phất phất tay, căn bản không có trả trời, dường như lão ta đang chìm đắm hoàn toàn trong lạc thú câu cá của bản thân, chỉ sợ Cổ Đạo tạo thành tiếng động quá lớn, quấy nhiễu con cá của lão ta.
Cổ Đạo bất đắc dĩ nhìn Hắc lão chơi xấu, nghĩ thầm, con cá của ông lớn như thế, ai có bản lĩnh dọa nó đi được?
Oán thầm, rồi Cổ Đạo vẫn kéo đĩa sò ngọc thanh chân vịt kia bà, cúi đầu bắt đầu ăn tiếp.
Thực tế thì, ai có thể chỉ lo mỗi thân mình được? Hoàng Đạo? Hay là ông ta? Từ sao khi tên nhóc Đường Lăng kia xuất hiện, sự tình cứ biến hóa một cách vi diệu?
Có thể Hắc lão đã nhìn thông suốt ra một số ít chuyện, chỉ là lão ra không nói, ai có thể giỏi đến mức suy đoán được trong lòng lão ta đang suy nghĩ cái gì chứ?
Trong lòng Cổ Đạo tràn đầy phiền muộn, đã nhai xong một đĩa sò chân vịt, loại cực phẩm mỹ vị thế này khi ăn vào miệng lại không còn vị gì.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com