Nhìn thấy Đường Lăng như thế, Đinh Linh và Leng Keng đều ngây ngẩn cả người, ông chủ Hoàng thì "phụt" một tiếng, phun ra một ngụm canh rong biển, sau đó dùng tay áo lau vội đi, gân xanh trên cổ nổi lên, sau đó lại dùng biểu cảm hoà ái che đi, nói "Ăn cơm, ăn cơm."
Đều bị dọa cả rồi? Đường Lăng đột nhiên cảm thấy có chút khác thường.
Mặc dù mức độ ăn uống của hắn hơi thô lỗ một chút, nhưng mà lúc này hắn cũng chưa có bày ra "thực lực" thật của chính mình mà?
Không lẽ hương vị của đồ ăn có vấn đề?
Đường Lăng nhíu mày, không khỏi ngừng động tác hai nuốt ở miệng mình lại.
Vừa ngừng lại, hắn liền cảm nhận được trong miệng có một vị ngọt nhè nhẹ, quanh quẩn ở yết hầu, đây là vị ngọt gì? Vị ngọt này vừa phải, mang theo một chút lành lạnh, ngoại trừ những vị đó ra còn có một mùi hương hoa cỏ thanh mát hòa quyện vào, thật sự là vị vô cùng ngon.
Là nước rong biển.
Rất nhanh Đường Lăng đã đoán ra được.
Nước rong biển rất dễ uống!
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com