Nói xong những lời này, Bùi Khởi Đường đột nhiên bịt miệng: "Hoàng thượng, vi thần..." Mặt mũi nhăn nhó, hiển nhiên là muốn nôn mửa.
Thường An Khang đột nhiên tái nhợt mặt.
Nếu thật sự nôn trên Cần Chính Điện thì gay to.
"Hoàng thượng," Thường An Khang thấp giọng nhắc nhở, "Bùi đại nhân không thoải mái, chi bằng... về phòng trực nghỉ ngơi trước."
Hoàng đế nhíu mày vẫy vẫy tay, hai cung nhân lập tức lên trước đỡ Bùi Khởi Đường đi ra ngoài.
Đại điện lại yên tĩnh trở lại.
Hoàng đế ngồi trên ngự toạ, hồi lâu mới nói: "Bên ngoài đã có tin đồn như vậy?"
Thường An Khang cúi người lên trước: "Thiên gia, ý người là..."
Hoàng đế nói: "Đều nói là Trẫm bày mưu cho Triệu gia vu hại Khánh Vương?"
Sắc mặt Thường An Khang đại biến, lập tức quỳ xuống: "Hoàng thượng, lời đồn bên ngoài đâu thể tin được. Bùi đại nhân uống say rồi, mới nói ra lời như vậy."
"Trẫm thấy hắn uống rượu say nên nói thật lòng mới đúng."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com