"Ông ấy ở chỗ này, ông ấy ở đây..." Lục lão thái gia túm chặt lấy cánh tay Phương Đại lão gia, ngón tay của lão như muốn đâm vào da thịt Phương Đại lão gia.
"Cái gì? Ai?" Trong lòng của Phương Đại lão gia cũng hoảng lên, nhìn lại phía chiếc bàn đá mà Lục lão thái gia vừa ngồi. Hắn còn chưa nhìn rõ, một cơn gió lạnh lại thổi 'vèo' qua, cây đuốc bên cạnh cái bàn đá lần thứ hai bị dập tắt.
"A..." Lục lão thái gia lớn tiếng gào lên, "Ma… có ma… Ông ấy tới.. tới bắt chúng ta."
Ma, chữ này bị gọi ra cũng khiến cho lòng người rất sợ hãi.
"Chẳng trách không tìm được ông ấy, thì ra ông ấy đã đi ra rồi, ông ấy đã đi ra rồi."
Lục lão thái gia như phát điên, không ngừng lẩm bẩm.
Mọi người cũng nghe rõ ràng, "Ông ấy" chính là chỉ thi thể bọn họ muốn đào kia, là người Cố gia kia.
"Lão thái gia," Phương Đại lão gia dựng tóc gáy, hắn kéo mạnh Lục lão thái gia, "Ngươi đừng hoảng sợ, ở đây không có ma, đều là người... Ngươi nhìn xem, chúng ta..."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com