Từ Sĩ Nguyên nhìn hoa tuyết bay bay bên ngoài, đã lâu ông ta không cao hứng như vậy.
Từ tam thái thái bưng trà vào phòng: "Hôm nay trời lạnh vào đông, lão gia đứng ở cửa sổ rất dễ lạnh."
Từ Sĩ Nguyên cũng không để ý: "Trời lạnh chút cũng tốt, mùa đông khắc nghiệt, những người đó có thể không chịu nổi khổ," nói rồi thở dài, "Mong sao Lục gia có thể có chút tác dụng."
Từ tam thái thái cũng không biết Từ Sĩ Nguyên nói cái gì, thế nhưng bà đã tập thành thói quen, chỉ cần Từ Sĩ Nguyên không chủ động nhắc tới, thì mọi chuyện bà sẽ coi như không nghe thấy.
Để báo thù cho Từ Như Tịnh, Từ Sĩ Nguyên đã dùng tất cả sức lực.
Bà có thể hiểu được nỗi đau của Từ Sĩ Nguyên năm đó sau khi Từ Như Tịnh chết, nhưng bây giờ người Triệu gia đã vào nhà giam rồi, Triệu thị bị giam vào lãnh cung, ít ngày nữa sẽ có chiếu thư phế hậu, hẳn là đủ rồi.
"Lão gia, tình hình như bây giờ, ngài cũng có thể thở phào rồi." Từ tam thái thái đưa trà cho Từ Sĩ Nguyên.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com