Trong đại lao Hoàng Thành Ti, Hứa thị co rúm lại trong góc.
Bên ngoài là tiếng kêu thảm thiết rung trời động đất.
Bà ta chôn mũi ở trên đùi, bốc cơm thiu bên cạnh lên nhét vào miệng.
Vừa thối vừa lạnh, ẩm ướt, mặn mặn, khiến cho bà ta cảm thấy buồn nôn.
Nhưng bà ta phải sống sót, chỉ vì lúc bà ta bị đưa đến đại lao, có người nói một câu bên tai bà ta, "Muốn sống tiếp, thì không được nói gì cả."
Chỉ cần Thẩm Xương Cát nói, bà ta ở một bên thừa nhận là đủ rồi.
Kiếp trước, Cố Thế Hoành luôn không được triều đình trọng dụng, Thẩm Xương Cát lại đường làm quan rộng mở cho đến khi gặp Triệu Linh, kiếp này Triệu Linh đã chết, Thẩm Xương Cát không nên mất đi thánh tâm nhanh như vậy chứ.
Không biết là ai nói gì với Thẩm Xương Cát, tiếng kêu tê tâm liệt phế của Thẩm Xương Cát truyền tới, "Không thể nào, Tây Hạ làm sao có thể tấn công Đại Tề chứ? Nói Hoàng thượng ngàn vạn lần không nên mắc lừa, đây là âm mưu... là âm mưu..."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com