webnovel

第十九章 Căm hận

Editor: Nguyetmai

Lục Nhị thái thái không biết Cố Lang Hoa muốn nói gì, nhưng Cố Lang Hoa đã nói ra miệng rồi, bà ta không thể không nghe.

Lục Nhị thái thái miễn cưỡng nổi lên một nụ cười, "Lang Hoa, cháu còn có lời gì muốn nói với nhị bá mẫu?" Trong lòng bà ta tức giận lại không thể phát ra, đuôi sam đã bị Cố lão thái thái nắm chặt trong tay, chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt cục tức vào.

Cố Lang Hoa ngẩng mặt lên, "Nhị bá mẫu, cháu nghe nói ngoại tổ phụ của Vương gia và cữu cữu đều làm quan cả?"

Vừa bị Cố lão thái thái cầm thương cầm gậy mắng một trận, Cố Lang Hoa lại giả bộ dạng vừa mới nghe nói, vừa chơi con rối gỗ nâng dây trong tay vừa hỏi bà ta. Lục Nhị thái thái cảm thấy mình chính là con rối trong tay Cố Lang Hoa, tất cả mọi chỗ trên người đều bị móc dây thừng, chỉ có thể theo ngón tay của Cố Lang Hoa hoạt động, không thể thoát khỏi.

Bà ta hận không thể đi lên trước nhấc Cố Lang Hoa lên, vứt nàng xuống đất một cách tàn nhẫn, rồi nhấn chân đạp nàng, đạp cho tới khi khóc lóc kêu gào, máu tươi chảy ra, cứ thế đạp nàng cho đến chết.

Nhưng bà ta lại chỉ có thể hòa nhã đáp lại, "Đúng thế, ngoại tổ phụ và cữu cữu của cháu đều nhận chức ở Trấn Giang."

Cố Lang Hoa dường như tràn đầy hưng phấn, "Nói như vậy, nhị bá mẫu có lẽ không thiếu tiền, vì sao chiếc trâm trên đầu bá mẫu lại không khác gì, áo trên người giống như mới lộn lại, trên hài cũng không thấy có chút điểm xuyết nào, chỉ có mấy viên trân châu mà thôi? Cứ coi như là tam thẩm của cháu cũng có mấy tấm vải lụa hoa, túi thơm ngọc bội trên eo đều là một ngày đổi một cái. Nhị bá mẫu, tiền của bá mẫu đều đi đâu rồi?"

Kiếp trước, nàng chỉ là nghe nói Lục Nhị thái thái tận tâm tận lực với Lục gia, đem tất cả ngân tiền trong nhà mẹ đẻ bao gồm cả của hồi môn Cố gia khiêng vào Lục gia, đều tiêu lên người của Lục gia và Lục nhị lão gia Lục Văn Hiển. Lục Nhị thái thái thường nói với nàng, muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý mà Lục gia mang tới cho họ đương nhiên là phải trả giá một chút, cho nên Lục Nhị thái thái là người con dâu hiền huệ nhất của Lục gia, bất luận đi tới đâu cũng được Lục gia khen ngợi, nếu không phải trên người phụ huynh mang tội danh, Lục Nhị thái thái lại không thể sinh con thì sớm đã thay Lục lão thái thái nắm toàn cục.

Giờ xem ra, căn bản không phải như vậy. Lục gia thật sự hài lòng về người con dâu Lục Nhị thái thái này, tại sao ngay lúc đầu tiên đuổi tới Cố gia chống lưng cho nàng, gặp phải đại sự như thế này, toàn bộ đều rút về phía sau Lục Nhị thái thái? Nàng không tin, lần này việc Vương gia hại nàng, Lục gia đều không biết một chút gì.

Trước đây khi nàng mù ngồi ở trong phòng, đối với việc bên ngoài biết không hề nhiều, cho rằng đây cũng coi như là bình thường. Giờ thông qua quan sát tỉ mỉ, nàng lập tức phát hiện vấn đề, không nói trưởng bối Lục gia, nếu Lục Văn Hiển thật sự yêu Lục Nhị thái thái, sao có thể bỏ mặc vợ chịu ấm ức như vậy?

Ngoài mặt, cách ăn mặc của Lục Nhị thái thái còn chấp nhận được, nhìn kĩ đồ khắp người, cứ giống như là một hương phụ quê mùa, còn không bằng mẫu thân sống một mình ở nhà, càng không thể so sánh được với tam thẩm.

Trong kí ức nàng, Lục Nhị thái thái luôn luôn ủng hộ Lục Văn Hiển, tất cả mọi tiêu sài của Lục Văn Hiển bên ngoài, Lục Nhị thái thái đều sẽ hết sức đáp ứng, điều này mới khiến Lục Văn Hiển có thể thể hiện bản lĩnh ở bên ngoài. Sau này Lục Văn Hiển dựa vào Huyền Học Kinh thường xuyên ra vào phủ đệ hiển quý của quan lại, một lần còn vào cung được hoàng thượng triệu kiến. Cho đến khi Bùi Khởi Đường vào triều, hai người về mặt huyền học còn có chút tranh đấu, hoàng thượng thích Bùi Khởi Đường hơn, Lục Văn Hiển vì vậy thất sủng, trên dưới Lục gia toàn bộ dựa vào Lục Anh làm quan chính thức.

Dù là như vậy, Lục Văn Hiển suy cho cùng đã từng phong quang, người như vậy, thê tử cứ coi như không như nội mệnh phụ hưởng vinh hoa phú quý cũng không đến nỗi từ đầu tới đuôi ấm ấm ức ức như vậy chứ? Đến cả đồ trang sức Lục Anh mua cho nàng, mua mấy bộ y phục cũng phải châm chọc khiêu khích một lượt. Khi đó, nàng chỉ coi Lục Nhị thái thái là người nhỏ mọn, giờ từ Lục gia nhảy ra, nàng lại có một cảm giác khác, Lục gia và Lục Văn Hiển đều đang lợi dụng Lục Nhị thái thái.

Mặt của Lục Nhị thái thái đỏ bừng lên, Cố Lang Hoa lại chế giễu bà ta, bà ta đành lấy cớ: "Lục gia vốn mộc mạc, lão gia chúng ta ở ngoài càng là không dễ dàng gì... "

Cố lão thái thái cười lạnh, "Cho nên liền tới làm trò hại người? Lang Hoa chúng ta nếu sinh tật ở mắt, ta sẽ đem hơn một nửa tài sản cho Lang Hoa, đợi khi họ đi khỏi, chỉ còn lại lão bà bệnh chờ chết như ta đây, chỉ có thể chịu sự sắp đặt của Vương gia, ruộng đất còn lại của Cố gia ở Trấn Giang cũng đều là vật trong túi của Vương gia, ta nói có đúng hay không?"

Tim của Lục Nhị thái thái đột nhiên đập liên hồi, đây thật sự là cách tốt nhất để đem cả Cố gia đựng vào trong túi, trong lòng bà ta dù từng nghĩ Cố lão thái thái gởi gắm, lại chưa tới bước đi hại Cố Lang Hoa này, thậm chí bà ta không biết ca ca lại mua chuộc hạ nhân Cố gia làm như vậy.

Lục Nhị thái thái căng thẳng tới khàn cả cổ, "Lão thái thái, trong đây nhất định có hiểu lầm, Vương gia chúng con tuyệt đối sẽ không làm như vậy, Lư ma ma và người họ Lư đó không biết rốt cuộc bị ai xúi giục, vu cáo ca ca con..."

Lời của Lục Nhị thái thái vừa phát ra, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng Lục lão thái thái, "Ta tin con dâu thứ sẽ không làm ra việc như vậy, tỉ tỉ nghi ngờ Vương gia, ta cũng tán đồng điều tra đầu đuôi, tránh để vì nghi kị làm hỏng tình cảm của hai nhà."

Lang Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Anh đỡ Lục lão thái thái vào cửa.

Trong mắt Lục Anh cả vùng tĩnh lặng, nhìn kĩ lại sâu thẳm như biển, khóe miệng hơi hơi cong khiến hắn trông thân thiện lại nho nhã, chẳng trách Tiêu ma ma luôn nói, nha hoàn mới điều vào nhà nhìn thấy Lục Anh đều luôn đỏ mặt tía tai.

Lúc đó nàng hi vọng biết bao, bản thân cũng có thể nhìn thấy bộ dạng của Lục Anh.

Nhưng giờ thì sao?

Biết được suy tính của Lục gia, Vương gia hạ độc thủ với nàng, Lục Anh giờ đối với nàng chỉ là cân nhắc lợi ích, nàng còn có thể gả vào Lục gia không?

Lục Anh nhìn thẳng về phía nàng, bốn mắt nhìn nhau, Lục Anh hơi mỉm cười.

Đây là đang làm gì? Chào hỏi nàng?

Lục Nhị thái thái cảm kích nói không ra lời, chỉ hét lên một tiếng, "Mẹ." Lập tức đến đỡ Lục lão thái thái.

Lục lão thái thái vỗ vỗ tay của Lục Nhị thái thái, "Việc này không thể coi thường, cũng khó trách tỉ tỉ ta tức giận, ta đã gửi thiệp cho phụ thân con, hi vọng ông ấy có thể qua đây nói đạo lý."

Lục Nhị thái thái gật gật đầu, "Phụ thân đã rời khỏi Trấn Giang rất lâu rồi, ca ca cũng là hai ngày trước mới từ Thường Châu trở về, lại không biết sao lại..."

Một câu không ở Trấn Giang là muốn thoát sạch can hệ.

Cố lão thái thái cười lạnh hai tiếng, "Nói như vậy là Lão thái thái ta làm oan cho Vương gia các ngươi?"

Lục Nhị thái thái sắc mặt tái mét, "Di mẫu đừng tức giận, con dâu... không phải ý này... "

Lời của Lục Nhị thái thái còn chưa nói xong, Lục lão thái thái cắt ngang lời của bà ấy, "Sao không thấy Đại thái thái."

Cố lão thái thái bất ngờ, "Người hầu của nó bị người ta mua chuộc, giờ ngoài đau lòng ra còn có thể có gì? Tuổi còn trẻ đã ở nhà làm góa phụ, nuôi con gái, còn không đủ thê lương sao? Những người đó sao có thể ra tay được với cô nhi quả mẫu họ chứ?"

Lục lão thái thái giả bộ không nghe ra sự trách móc bên trong lời nói của Cố lão thái thái, cười vẫy vẫy tay với Lang Hoa, "Lang Hoa, mau qua đây để di tổ mẫu xem xem."

Lang Hoa nhìn bộ dạng làm ra vẻ của Lục lão thái thái, trước đây sao nàng có thể coi Lục lão thái thái là thân tổ mẫu của mình chứ?

Lang Hoa trốn trong lòng Cố lão thái thái, "Di tổ mẫu, bệnh của con còn chưa khỏi đâu."

Lục lão thái thái cười nói: "Vẫn là Lang Hoa hiểu chuyện, ta lại quên mất chuyện này." Nói rồi nhìn về phía Cố lão thái thái, "Bảo các vãn bối đều lui xuống đi, tỉ muội chúng ta nói chuyện."

Cố lão thái thái chỉ đành đồng ý, dặn dò Tiêu ma ma, "Chăm sóc tốt tiểu thư."

Lang Hoa đứng lên hành lễ với mọi người, đem Tiêu ma ma và A Mạt ra ngoài.

Đi vào trong sân, Lang Hoa dặn dò Tiêu ma ma, "Đi xem xem chỗ mẫu thân thế nào? Đến nhà bếp nấu cho mẫu thân canh chim cút bách hợp." Khi phụ thân qua đời, mẫu thân ngày đêm rơi lệ, để lại bệnh ho lâu ngày, sau này phàm là việc đau lòng, mẫu thân luôn nhốt mình trong phòng, khóc cả một ngày, tiếp theo chính là bệnh một tháng không thể ra khỏi cửa. Sau này Lang Hoa dứt khoát xây cho mẫu thân một trạch viện trong vườn phía Đông của Lục gia để mẫu thân tránh xa huyên náo, yên lặng dưỡng bệnh, kết quả không ngờ nuôi ra một thói quen lánh đời ẩn cư của mẫu thân, không đồng ý cho bất cứ ai lại gần trạch viện, người hầu hạ bên cạnh cũng chỉ có Lư ma ma mấy người mẫu thân tin cậy mà thôi.

Tiêu ma ma vừa đi khỏi, A Quỳnh liền đi tới, "Đại tiểu thư, Lục Tam gia mời người đến đình Tây viện."

Lục Anh tìm nàng chuẩn bị muốn nói gì?

Siguiente capítulo