"Ngươi...!" Tô Cẩm Bình quả thật không nói ả là chó, nhưng chính ả lại rơi vào bẫy của nàng! Biết rõ điểm này, ả vẫn không thể nào đè nén được lửa giận trong lòng, hơn nữa, có đánh chết ả cũng không tin Tô Cẩm Bình có thể làm được bài thơ hay như vậy.
Đang lúc ả tức giận điên người, Thiên Mặc bỗng bước lên nói khẽ vào tai ả vài câu, lửa giận trên mặt ả lập tức tan dần, ả cười với vẻ 'biết ngay là thế': "Tô Cẩm Bình, quả nhiên là ngươi gian lận!"
Không khí xung quanh như lạnh đi, ánh mắt mọi người nhìn Mộ Dung Song đều có vẻ khinh thường, cứ luôn miệng nói người ta gian lận, ít nhiều gì cũng phải có chứng cứ chứ?!
"Quận chúa, thân phận của ngài cao quý như vậy, sao cứ muốn bêu xấu một cung nữ nhỏ bé như ta? Hay là Quận chúa cũng giống những người phụ nữ nông cạn tầm thường, tóc dài não ngắn, chỉ biết ghen tị với người khác?" Tuy nàng nói hơi nặng lời, nhưng nàng đã nhịn hai kẻ này đủ rồi! Những người hiểu nàng, đều biết nàng đang thực sự tức giận.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com