Có điều, nghĩ đến kế hoạch của Hoàng thượng, bà khẽ lắc đầu, thầm than trong lòng, Hoàng thượng, nô tỳ chỉ mong sau này Hoàng thượng sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay!
Tô Cẩm Bình cầm chổi đứng ở cửa, vui vẻ quét sân, quét một chút, nghỉ một chút, lại quét một chút, vặn vẹo người một chút, miệng còn khẽ hát bài hát mà mọi người chưa từng nghe thấy bao giờ: "Ta cười là cười đắc ý, cười nhìn người trong cõi trần gian không già. Ta cười hả hê, cười hả hê, cầu cho cả đời được vui vẻ ung dung tự tại. Ta cười hả hê, cười hả hê, nâng cốc hát ca vì hôm nay..."
Hoàng Phủ Hoài Hàn có nội lực thâm hậu, đương nhiên nghe thấy tiếng hát vô cùng đắc ý không chút giấu giếm của cô nàng nào đó! Gân xanh nơi thái dương nảy mạnh lên, tự ép mình không thèm để ý đến cô nàng chết tiệt kia nữa!
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com