Nhạc Mỹ Giảo nhân lúc Bộ Sinh không phòng bị, xông vào phòng làm việc, đáp lại Bộ Sinh bằng một tiếng đóng cửa "rầm" một cái.
"Mỹ Giảo, mở cửa!" Đã mất mặt lắm rồi, anh ta cũng không quan tâm nhiều nữa, "Nhạc Mỹ Giảo, mở cửa!"
"Cút!"
"Nhạc Mỹ Giảo!" Bộ Sinh vặn đi vặn lại tay nắm cửa.
Nhạc Mỹ Giảo ở bên trong bắt đầu suy nghĩ xem có nên thay cửa phòng làm việc bằng cửa chống trộm không.
Bộ Sinh đi đi lại lại mấy vòng trước cửa rồi lại đạp cửa: "Mỹ Giảo, mở cửa! Nếu em không mở, tôi sẽ cho người tháo cánh cửa này!"
"Nhạc Mỹ Giảo, em mở cửa cho tôi!"
Nhạc Mỹ Giảo hét lên: "Tôi bảo cậu cút cậu không nghe thấy à? Điếc rồi sao?"
"Nghe thấy rồi, nhưng tôi không muốn, mở cửa! Nói chuyện rõ ràng, tôi có thể giải thích! Em mau mở cửa ra!"
Anh ta lại tiếp tục đập cửa, Nhạc Mỹ Giảo không mở thì anh ta đập cho đến lúc nào cửa mở thì thôi. Người phụ nữ yêu quý mạng sống như vậy, anh ta không tin bà nỡ để mình chết đói ở bên trong.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com