Cung Ngũ vội vàng gật đầu: "Muốn! Muốn! Em nằm mơ cũng muốn!"
Công Tước đại nhân cười: "Nhưng trên đời này rất ít người có thể làm được điều đó, có đúng không? Tôi có thể. Tôi có thể trải đầy một phòng tiền như Tiểu Ngũ thích, có thể làm nội thất trong nhà toàn bộ bằng vàng, có thể để em ở bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào cũng sờ được vật vô giá…"
"Anh Tiểu Bảo!" Cung Ngũ bịt miệng anh lại, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói: "Của cải không được tiết lộ ra ngoài. Ở bên ngoài anh không được nói như vậy, ngộ nhỡ gặp phải một kẻ tham lam thì sao?"
Công Tước đại nhân càng cười tươi hơn, "Của cải càng nhiều thì trách nhiệm càng lớn. Nếu như một người đến tiền của mình cũng không bảo vệ được thì còn có thể bảo vệ được người thân sao?"
Cung Ngũ cảm thấy anh nói rất có lý bèn gật đầu: "Đúng."
Im lặng một lát, cô lại nói: "Hôm qua, mẹ em còn đặc biệt đến tìm em nói chuyện…"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com