Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đều ngây ngốc.
Đoàn Tiêu vội vàng đứng dậy đi hỏi ông chủ hết bao nhiêu tiền. Ông chủ đang tính tổn thất, cảm thấy ba trăm tệ đám kia vứt lại chỉ đủ tiền cơm không đủ tiền bồi thường. Thấy Đoàn Tiêu đến hỏi thì nói thẳng luôn: "Vừa rồi mấy người đánh nhau, chúng tôi tổn thất nặng nề, mấy người phải chịu số tổn thất đó."
Đoàn Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Không phải... không phải chứ? Chúng tôi không tham gia mà."
"Tên nhóc đánh nhau vừa nãy là đi cùng mấy người mà." Ông chủ thở phì phì nói: "Vừa rồi các người cũng nói như vậy. Nếu như các người muốn ăn quỵt thì tôi sẽ báo cảnh sát. Tôi không lấy nhiều hơn số tiền tổn thất, tổng cộng một nghìn tệ."
Ba đứa trẻ ngốc nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng châu đầu vào móc tiền của bản thân ra.
"Tớ có ba mươi sáu đồng." La Tiểu Cảnh móc tiền trong túi đưa ra.
Đoàn Tiêu móc tới móc lui, đếm: "Tớ có bảy mươi hai."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com