Có phải là đàn ông hay không, Tiểu Tịnh Trần thật đúng là không trả lời được. Từ lúc bắt đầu có trí nhớ, ấn tượng thâm căn cố đế trong đầu cô bé chính là mình là một hòa thượng, hòa thượng = con trai. Nhưng sau khi xuống núi, cha lại nói cô bé là con gái. Mặc dù cô bé một mực không tin, nhưng những điều cha nói luôn đúng… Vì vậy sau đủ loại rối rắm đến năm mười ba tuổi, cô bé bắt đầu dậy thì, bắt đầu có bánh bao nhỏ, giới tính hẳn đã rõ ràng hơn, nhưng suy nghĩ của cô bé lại càng trở nên hoang mang. Dẫu sao, trí nhớ đã in sâu từ lâu không thể sụp đổ nhanh như thế được.
Có điều, thực ra em gái đã nghiêng về phía mình là một cô gái nhiều hơn chút!
Thế là, chính trong lúc hơi do dự này, Mạnh Vi Tiếu liền ném cho cô bé một bộ Hán phục: "Mau đi thay đi, nếu cậu không thay thì ông đây sẽ đích thân thay cho cậu, đến lúc đó nếu làm ra chuyện gì không nên làm, cậu cũng đừng bảo ông đây sàm sỡ cậu."
"Phụt…" Một tiếng "sàm sỡ" khiến cả đám phì cười.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com