"Tướng quân, người không sao chứ?"
Nhìn những người lính đã luôn cùng mình vào sinh ra tử, trong lòng Tề tướng quân vừa cảm thấy thanh thản cùng vui mừng, lại vừa có chút đau khổ và ân hận. Lẽ ra, ông không nên vì chút chuyện riêng tư của bản thân mà kéo bọn họ theo cùng Lâm Duy Đường đi đến chốn rừng sâu nước thẳm này.
Lỡ như ông bỏ mạng ở nơi này, thứ ông để lại cho con cháu đời sau không gì hơn là nỗi ô nhục không cách nào có thể rửa sạch được, mà những người đi theo cũng nhận hậu quả tương tự một cách thật vô ích.
Lâm Duy Đường dừng bước chân, rồi đi qua nói: "Tướng quân ngài còn có thể kiên trì thêm chút nữa hay không?"
Tề tướng quân khổ sở xua tay: "Thần... thực sự không thể đi tiếp được nữa rồi."
Lâm Duy Đường quan sát cảnh vật và địa hình ở chung quanh, cất lời: "Chỗ này không phải nơi để nghỉ ngơi, các ngươi hãy đỡ tướng quân, chúng ta sẽ đến một nơi an toàn trước đã."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com