Ngày mười lăm tháng giêng năm Khánh Đế thứ mười tám.
Cứ mỗi năm một lần, nước Đại Nguyên lại tưng bừng đón Tết Nguyên tiêu. Dõi mắt khắp Kinh thành, đèn đuốc sáng trưng, mọi người đều vui vẻ ca múa, xe ngựa của du khách tấp nập qua lại không ngớt trên đường lớn.
Trên lầu hai của Vọng Giang Các, Nguyên Vô Ưu tựa mình vào cây cột đưa mắt nhìn cảnh tượng hưng thịnh rộn ràng phía trước, mạng sa che đi đôi môi đỏ mọng đang cong lên, cảnh tượng phồn hoa như hôm nay liệu có thể kéo dài sang năm sau hay không? Sợ rằng khó mà trả lời được.
Sự yên tĩnh trước cơn bão, đối với dân chúng đắm chìm trong thời đại hưng thịnh mà nói chiến tranh thật sự là quá xa vời.
Sự phồn thịnh trước mắt có thể miêu tả sâu sắc nhất bằng những trang thơ của Tân Khí Tật.
"Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăng lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com