"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết, An An, muội không nên quá đỗi lo lắng."
Cố An An cúi đầu thấp giọng nói: "Muội cũng là lo cho tỷ mà."
Cố Y Y nhẹ thở dài một tiếng: "Tỷ biết, nhưng mà An An, tỷ là tỷ tỷ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng có tỷ, không những thế lại có ca ca và cả gia tộc, nhưng chuyện này không nên là những chuyện khiến muội phiền lòng, hiểu không?"
Cố An An áy náy gật đầu: "Muội hiểu."
"Muội hiểu là tốt. Được rồi, sắc trời không còn sớm nữa, về phòng nghỉ ngơi đi."
Cố An An ngẩng đầu nhìn kĩ nàng thêm một lần nữa, xác định trên mặt Cố Y Y không có bất an, mới yên tâm: "Vậy muội về phòng trước."
"Đi đi."
Cố An An vừa đi, gương mặt dịu dàng bình tĩnh của Cố Y Y lúc này mới thay đổi, giữa hai hàng lông mày khẽ lướt qua sự lo lắng. Hồ nước Hoài vương Phủ này quá sâu, sâu đến độ dù nàng đã đến được nửa tháng rồi nhưng vẫn không cách nào đến gần được, nói chuyện như thế này thôi liệu có hiểu được Hoài vương không?
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com