"Ơ, trưởng phòng Trương, sao ông không lấy? Hộp này không phải của ông sao?"
Có người sớm không ưa Trương Siêu Văn chèn ép người mới, thấy cô nói như thế thì góp lời: "Được rồi, Trang Nại Nại, cô ăn nhanh đi. Trưởng phòng Trương cho cô đó."
Trang Nại Nại tươi cười gật đầu: "Vậy phải cám ơn trưởng phòng Trương rồi!"
Đồng nghiệp xung quanh cười ầm lên.
Khuôn mặt Trương Siêu Văn càng đen hơn.
"Được rồi, May vừa chuyển lời của ông chủ xuống, mọi việc cứ từ từ làm, làm không xong thì ngày mai làm, ăn cơm xong là có thể về." Đồng nghiệp Tô Mi vỗ vai Trang Nại Nại, nhỏ giọng nhắc nhở, sau đó lại nhướng mày với cô rồi cầm túi của mình đi về trước.
Mọi người xung quanh dần dần thu dọn đồ đạc, Trang Nại Nại cầm hộp cơm đi lại chỗ ngồi của mình.
Buổi trưa ăn chưa no, vốn định chiều nay ăn một chút đồ ăn vặt bù vào, nhưng bận rộn tới tận bây giờ, trong bụng cô lúc này đang hát bài "không thành kế".
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com