webnovel

Chương 455: Lấy cái chết để bức bách (2)

Editor: Nguyetmai

Ông đưa tay giúp An Noãn chỉnh lại phần tóc rối. Ba mươi năm, ông chưa hề làm tròn trách nhiệm của một người cha. Ông biết mình rất ích kỷ, thậm chí lúc trước nghe nói cô phải vào tù, ông cũng không cứu cô. Những năm này, trong lòng ông vẫn còn rất oán hận Diệc Như, hận bà nhanh như vậy mà đã có con gái với An Hồng Minh.

Ông đưa tay lên bóp trán mình, thì ra người ngu xuẩn nhất trên thế giới này chính là ông.

Nghĩ tới những đau đớn và tổn thương mà những năm qua An Noãn phải chịu đựng, trái tim ông như bị bóp nghẹt, vô cùng đau đớn.

Người khác đều cho rằng ông rất vinh quang, nhưng ngay đến cả hai người mà ông yêu nhất, ông cũng không thể bảo vệ được. Một người đàn ông lợi hại không phải là có thể chinh phục được toàn thế giới, mà là có thể bảo vệ được người mình yêu.

Lúc An Noãn đang ngủ mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có đôi bàn tay ấm áp đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình.

Cô mở to mắt và nhìn thấy Thẩm Diệc Minh đang ngồi ở đầu giường.

"Bác hai." Giọng nói của cô hơi ngái ngủ. "Hôm nay bác thật sự ở nhà với cháu ạ?"

Ông nhéo cái mũi của cô, nói với vẻ cưng chiều: "Đã khi nào bác lừa cháu chưa, ngoan, xuống ăn sáng đi, chắc cháu cũng đói bụng rồi."

An Noãn duỗi lưng một cái, nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Thẩm Diệc Minh làm tâm tình của cô bất giác cũng khá hơn nhiều.

Quá khứ đều đã qua, ân oán của đời trước cần gì phải dây dưa đến bây giờ. Ở trong lòng cô, Thẩm Diệc Minh chính là bác hai, bất kể họ có cùng huyết thống hay không.

Cô bỗng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

An Noãn ngồi dậy, nũng nịu hỏi: "Bữa sáng có món gì ngon ạ? Hình như cháu đang đói bụng thật."

Thẩm Diệc Minh hiền từ nói: "Sáng sớm bác đã dậy nấu cháu cho cháu rồi đấy, vẫn còn nóng."

Hai mắt An Noãn lập tức sáng như sao. Cô nhìn Thẩm Diệc Minh bằng ánh mắt khó tin, giọng nói pha lẫn sợ hãi: "Bác thật sự nấu bữa sáng cho cháu ạ? Không phải cháu nghe nhầm đấy chứ?"

Thẩm Diệc Minh vuốt tóc cô, cười nói: "Mau dậy rửa mặt đi, tay nghề của bác cũng không tệ lắm đâu. Chẳng mấy khi bác xuống bếp, cả nhà đều đang chờ được ăn đấy, cháu mà còn không xuống là sẽ bị mọi người ăn sạch."

Đại boss Thẩm đích thân xuống bếp làm tất cả đều phải trầm trồ ngạc nhiên, mọi người đều đang ngồi đợi ăn cơm.

An Noãn chạy vào phòng vệ sinh rửa qua cái mặt, chẳng kịp thay quần áo, cứ mặc nguyên đồ ngủ xuống nhà.

Thấy An Noãn đi xuống, bác gái cả nói đùa: "Noãn Noãn, mọi người cũng được hưởng sái của cháu đấy. Thủ trưởng đích thân vào bếp, chuyện này mà truyền ra ngoài nhất định không có ai tin đâu. Mà thủ trưởng còn nói là cơm trưa và cơm tối hôm nay đều do thủ trưởng tự tay nấu, mọi người đều có lộc ăn rồi."

Thẩm Diệc Minh khiêm tốn nói: "Mấy chục năm không vào bếp rồi, tay nghề không dám chắc nữa, hi vọng mọi người không chê là được."

"Sao mà chê được, là vô cùng vinh hạnh ấy chứ." Đậu Nhã Quyên khoa trương, "Đúng rồi, Huy gọi điện thoại tới nói là đang qua đây, chúng ta đợi thằng bé tới rồi hẵng ăn."

Thẩm Diệc Minh cau mày, không nói gì. An Noãn thì cúi đầu, vẻ mặt hơi phức tạp.

Chỉ một lát sau Mạc Trọng Huy đã đến, hắn tự mình lái xe tới.

Hắn chào hỏi tất cả mọi người rồi đến bên cạnh An Noãn.

Đậu Nhã Quyên nói đùa: "Tình cảm của cặp vợ chồng son này tốt thật đấy nhỉ, An Noãn vừa về nhà ngủ một đêm mà hôm sau Huy đã chạy tới đây rồi, thật khiến người khác phải hâm mộ đó."

"Được rồi, đi ăn thôi."

Thẩm Diệc Minh ra lệnh, tất cả mọi người đều đi đến phòng ăn.

An Noãn cũng chuẩn bị đi vào phòng ăn thì bị Mạc Trọng Huy giữ chặt tay lại.

Cô ngẩng đầu, mỉm cười với hắn, nói mà vẻ mặt không có cảm xúc gì. "Đi ăn sáng thôi, mọi người đều đang đợi anh đấy."

Mạc Trọng Huy vẫn không cho cô đi, hắn ôm chặt cô vào trong ngực.

"Mạc Trọng Huy anh đừng như vậy, đây là nhà họ Thẩm đấy." An Noãn giãy giụa mạnh.

Mạc Trọng Huy ôm cô chặt hơn, khiến cô không thể nhúc nhích được, giọng nói từ tính trầm ấm vang lên. "An Noãn, để cho anh ôm một lúc đi, chỉ một lúc thôi."

"Mạc Trọng Huy, em xin anh đừng có như vậy được không, xấu hổ lắm."

Hắn không nghe mà ôm cô thật chặt, rồi hôn lên tóc cô. Dường như chỉ có làm thế này hắn mới có thể xác định được cô nhóc này vẫn thuộc về mình, hắn chưa mất cô.

Thẩm Diệc Minh khẽ hắng giọng, lúc này Mạc Trọng Huy mới buông An Noãn ra.

Ông lạnh lùng nói: "Vào ăn sáng đi."

Bữa sáng hôm nay rất phong phú, các loại cháo và đồ ngọt, còn có cả bánh gato mà An Noãn thích nhất.

Tiết Ngọc Lan múc cho An Noãn một bát cháo, bà cười nói. "Hôm nay trời còn chưa sáng mà bác hai cháu đã xuống làm đồ ăn sáng cho cháu rồi đấy, đãi ngộ này không phải ai cũng có đâu."

"Cháu cảm ơn bác hai."

Thẩm Diệc Minh khoác vai cô, nói với vẻ yêu chiều: "Chỉ cần cháu thích là được rồi, sau này khi nào rảnh bác hai sẽ lại nấu cơm cho cháu ăn."

"Cháu không muốn bác hai phải vất vả như vậy đâu, bác có rảnh thì vẫn nên lo việc nước đi ạ."

Thẩm Diệc Minh cười, "Việc nước tất nhiên cũng không thể bỏ qua."

Trong bữa ăn, ông cụ Thẩm hỏi Mạc Trọng Huy: "Huy, đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ chưa?"

Mạc Trọng Huy vừa định nói thì bị An Noãn cướp lời, "Ông ngoại, chúng cháu quyết định trì hoãn hôn lễ."

Ông cụ Thẩm nhăn mày, "Còn muốn trì hoãn tới khi nào? Hai đứa cũng không còn trẻ nữa, suốt ngày ở cạnh bên nhau cũng khiến người ta lời ra tiếng vào. Không được, phải làm đám cưới ngay đi."

"Ông ngoại." An Noãn nũng nịu, "Kết hôn là chuyện cả đời nên chúng cháu muốn chuẩn bị thật cẩn thận, ông cho cháu chút thời gian được không ạ? Cháu cũng không muốn kết hôn một cách tùy tiện như vậy."

"Tất nhiên là phải chuẩn bị cẩn thận, mặc dù bây giờ có chủ trương là phải tiết kiệm, nhưng ông chủ tập đoàn Mạc thị cưới vợ cũng không thể không phô trương, đến lúc đó chỉ cần không đề cập tới thân thế của Noãn Noãn là được. Hai đứa bắt đầu chuẩn bị đi, có chuyện gì cần bên nhà ra mặt chuẩn bị thì cứ nói, nhiều người giúp được nhiều."

Cả nhà ăn bữa sáng rất vui vẻ. Thẩm Diệc Minh bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, Tiết Ngọc Lan giúp ông làm cơm. Ông cụ Thẩm thì lôi kéo An Noãn và Mạc Trọng Huy đi ra ngoài tản bộ cùng mình.

Mạc Trọng Huy lái xe đưa mọi người lên núi hóng mát, vì thân phận của ông cụ Thẩm không thích hợp xuất hiện ở nơi đông người.

Ngồi ở trong xe, ông cụ chỉ tay vào ngọn núi lớn, cảm khái: "Lúc ông còn trẻ, cái ngọn núi này đã là gì, chỉ cần mấy phút là có thể chạy đến đỉnh núi. Giờ lớn tuổi rồi, chỉ nhìn nó thôi cũng thấy sợ, đúng là năm tháng không tha một ai. Những chiến hữu năm xưa cùng ông tranh đấu giành thiên hạ đều lần lượt ra đi rồi, ông cũng sợ mình một ngày nào đó mình sẽ cứ thế mà đi. Và ông sợ mình đi quá mau, ngay cả hôn lễ của hai đứa cũng không tham dự được."

"Ông ngoại!" An Noãn phàn nàn.

Ông cụ Thẩm nắm chặt tay cô, nói: "Con bé ngốc này, cháu không cần cảm thấy khổ sở, con người ai mà chẳng phải trải qua sinh lão bệnh tử. Lúc còn trẻ ông cũng đã suýt chết mấy lần, mỗi lần đều là thập tử nhất sinh, cho nên ông đã bình thản trước cái chết. Nhưng khi tìm được cháu về, ông lại bắt đầu sợ hãi. Ông ngoại muốn được tham dự hôn lễ của cháu, muốn được nhìn thấy con cháu sinh ra, muốn trông thấy cháu và Huy sống hạnh phúc bên nhau."

An Noãn khẽ nói: "Chúng cháu sẽ hạnh phúc, sẽ mau chóng tổ chức hôn lễ ạ, ông nhất định phải khỏe mạnh đấy."

Siguiente capítulo