webnovel

Chương 284: Lão Lâm, chúng ta chia tay đi (1)

Editor: Nguyetmai

Sáng sớm nay, cô lại gọi điện thoại cho trợ lý của hắn, nhưng lúc này trợ lý của hắn lại nói với cô rằng: "Cô Lý, ngài Mạc hẹn cô mười giờ gặp ở quán cà phê tại lầu một của Mạc Thị."

Cậu ta nói trịnh trọng như thế ngược lại làm Lý Hân Như khẩn trương lên.

Cúp điện thoại, cô trang điểm ăn diện một chút, chín giờ đã có mặt ở quán cà phê rồi.

Chờ đợi có lẽ là một loại giày vò.

Mạc Trọng Huy đến rất đúng giờ, đúng mười giờ là hắn có mặt.

Hắn mặt bộ âu phục lịch sự, áo sơ mi trắng bên trong cởi hai nút đầu tiên, lộ ra phần hầu kết gợi cảm.

Lý Hân Như hô hấp hơi khó khăn, mỗi lần nhìn thấy hắn, trái tim cô lại đập liên hồi, vì sao lại có một người đàn ông có dáng dấp đẹp đẽ như thế, lại còn rất thành công nữa? Dường như chỉ cần nhìn hắn một cái là sẽ hoàn toàn bị hãm sâu vào, say đắm hắn.

Mạc Trọng Huy ngồi xuống ghế đối diện, nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tới cà phê đen mà hắn thường uống.

"Huy, vì sao anh lại hẹn em đến quán cà phê, có cảm giác hơi trịnh trọng."

"Cô Lý, rất xin lỗi, vì để làm vui lòng ông nội của tôi mà đã để cô phải đóng vai vợ chưa cưới của tôi lâu như vậy."

"Cô Lý?" Lý Hân Như cười tự giễu, ngẫm lại đã qua thời gian dài như vậy mà hình như hắn chưa từng gọi tên của cô một cách thân mật, thái độ của hắn với cô cho tới bây giờ vẫn luôn lạnh nhạt. Đính hôn lâu như vậy rồi mà số lần hai người gặp mặt nhau rất ít, mà cho dù có ở cùng một chỗ cũng rất ít khi nói chuyện với nhau, bình thường đều là một mình cô tự nói tự nghe.

"Mạc Trọng Huy, anh có ý gì? Ông nội anh mất rồi, bây giờ anh đang muốn chia tay với em sao? Anh đừng quên, chúng ta đã đính hôn, nhân dân cả nước đều biết em là vợ chưa cưới của anh, không phải là người anh nghĩ muốn bỏ là có thể bỏ được."

Mạc Trọng Huy vẫn bày ra dáng vẻ khách sáo, hắn nói: "Thật xin lỗi, trong khoảng thời gian này mang đến cho cô nhiều phiền toái như vậy, tôi cũng rất cảm ơn cô vì trong khoảng thời gian cuối cùng của ông nội tôi, cô đã ở bên cạnh làm ông ấy vui vẻ. Tôi rất cảm kích, cũng không biết phải dùng phương thức gì để báo đáp cho cô, vì vậy tôi hi vọng cô có thể nói ra, cô muốn cái gì?"

"Muốn cái gì?" Lý Hân Như cười lạnh. "Em muốn anh yêu em, em muốn anh kết hôn với em."

"Thật xin lỗi, điều này không thể được."

Cô lớn tiếng chất vấn. "Vì sao lại không thể? Em vốn là vợ chưa cưới của anh cơ mà."

Mạc Trọng Huy không vui cau mày lại, giọng lạnh xuống mấy phần. "Trước kia chúng ta đã thỏa thuận rồi, cô phối hợp với tôi để làm ông nội vui vẻ."

"Nhưng mà em thật lòng với anh, em vẫn luôn rất yêu anh, hãy cho em một cơ hội đi? Tất cả mọi người đều thấy rằng chúng ta rất môn đăng hộ đối, cưới em, một nửa Hồng Kông đều thuộc về anh."

Hai hàng lông mày trên gương mặt Mạc Trọng Huy càng nhíu chặt. "Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú."

"Vậy anh có hứng thú với cái gì, em đều có thể đưa đến cho anh."

"Trên đời này, tôi chỉ cảm thấy có hứng thú với An Noãn, vì cô ấy, tôi chẳng cần gì cả."

"Nhưng An Noãn đã có bạn trai rồi, các người không có khả năng đến với nhau đâu."

Sắc mặt Mạc Trọng Huy trở nên xanh xám, hắn hừ nhẹ. "Tôi nhắc lại câu nói kia, đời này tôi sẽ chỉ cưới An Noãn, nếu cô ấy không muốn lấy tôi, cả đời này tôi sẽ không kết hôn."

"Mạc Trọng Huy, anh… Anh quá ngu xuẩn! Rốt cuộc thì em thua kém cô ta ở chỗ nào? Em trẻ tuổi hơn, trình độ tốt hơn, càng có tiền hơn cô ta, anh yêu cô ta vì cái gì vậy?"

"Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, không cần thiết phải nói cho cô biết. Cô có điều kiện gì có thể nói ra, hôn ước của chúng ta hủy bỏ bắt đầu từ hôm nay, sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa."

"Người nhà anh có biết không? Họ có đồng ý không?"

"Họ không cần phải biết, đây là chuyện riêng của tôi, đến lúc đó chỉ cần thông báo cho họ một tiếng là được."

Lý Hân Như đột nhiên khóc òa lên, cô cầm lấy tay hắn, cầu khẩn, "Huy, đừng hủy bỏ hôn ước với em được không? Anh biết em yêu anh mà, trên thế giới này sẽ không còn người nào yêu anh hơn em đâu. An Noãn đã có người khác, cô ta không có khả năng quay trở lại với anh nữa."

"Tôi đã nói rồi, cho dù An Noãn không trở về bên tôi, tôi cũng sẽ hủy bỏ hôn ước với cô. Vì thế, vẫn xin cô nói ra điều kiện đi, tôi sẽ tận lực thỏa mãn cô."

"Anh bảo em phải ra điều kiện gì đây, em không thiếu tiền, em chẳng thiếu cái gì cả. Em là một thiên kim đại tiểu thư, cho tới bây giờ người nhà em chưa từng để em phải chịu một chút uất ức nào, vì anh, em đã không tiếc đem lòng tự trọng của mình giẫm đạp dưới chân, nhưng vì sao anh vẫn không nhìn thấy điểm tốt của em? Anh không yêu em, không sao cả, chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm. Anh không hi vọng em làm nữ cường, em có thể không làm việc, cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ đứng phía sau lưng anh, ở nhà giúp chồng dạy con. Em đã nghĩ kĩ rồi, sau này chúng ta sinh một trai một gái, gia đình chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc. Huy, thế nào? Em quy hoạch tương lai như vậy có phải đúng như anh muốn không?"

Mạc Trọng Huy nhíu mày, vẻ mặt hơi mơ màng, hắn nói thật nhỏ: "Tôi rất muốn một tương lai như vậy, một mái nhà ấm áp, có một trai một gái đáng yêu. Nhưng mẹ của các con tôi đời này chỉ có thể là An Noãn, ngoại trừ An Noãn, tôi sẽ không để cho bất kỳ người phụ nữ nào sinh con của tôi."

"Anh điên rồi, Mạc Trọng Huy, anh thực sự điên rồi! An Noãn không có khả năng đi cùng với anh, anh dẹp ngay cái suy nghĩ này đi!"

Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, hắn đứng lên, nói câu cuối cùng. "Hôm nay tôi đã nói hết những gì cần nói, cô cân nhắc xong điều kiện có thể nói cho tôi, nếu có thể làm được, tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình. Trong khoảng thời gian này, cảm ơn cô."

Mạc Trọng Huy đi khỏi quán cà phê, Lý Hân Như chạy đuổi theo nắm chặt lấy áo hắn. "Mạc Trọng Huy, anh thật sự muốn đối xử tàn nhẫn với em như vậy sao?"

Hắn cau mày, nói ra hai chữ "xin lỗi" rồi bỏ đi.

Hắn nói quá nhẹ nhàng, chỉ cần một câu mà mà muốn hủy bỏ hôn ước à? Lý Hân Như cô đời này chưa từng bao giờ thấp kém như thế này, vì hắn, cô học cách khiến mình hèn mọn, nhưng vì sao vẫn không chiếm được trái tim hắn?

An Noãn tự giam mình ở khách sạn cả ngày, không ăn gì cả, cũng không uống nước, cô ngồi trên giường dùng chăn quấn lấy mình. Cô không biết vì sao chuyện lại thành như thế này, cô đã đồng ý kết hôn cùng Lâm Dịch Xuyên, sẽ trở lại Luân Đôn sống thật tốt, nhưng bây giờ, cô không còn cách nào thản nhiên đối mặt với Lâm Dịch Xuyên nữa. Cô đã không còn trong sạch từ lâu, nhưng bây giờ càng bẩn hơn.

Chuông điện thoại di động vang lên ầm ĩ, là tiếng chuông báo của riêng ông ngoại.

Cô ấn nút nghe, giọng nói trầm của ông cụ Thẩm vang lên. "Cháu gái, về nhà ăn cơm thôi, lái xe đã ở bên ngoài khách sạn chờ cháu rồi đấy."

"Thôi ạ, cháu đã ăn ở khách sạn rồi."

Ông cụ Thẩm nghiêm túc, "Nếu như cháu không về, ông chỉ có thể tự mình đến khách sạn bắt cháu. Đừng để mọi người đợi lâu, hôm nay ngoài cháu và bác hai cháu phải ra nước ngoài công tác, những người khác đều trở về cả, đang chờ cháu về ăn cơm đấy."

Tắt cuộc gọi, An Noãn không còn cách nào khác đành phải thay quần áo, trang điểm nhẹ, vì sắc mặt cô thật sự rất kém.

Đi ra khỏi khách sạn, đúng là tài xế của ông cụ Thẩm đã chờ ở bên ngoài.

Ngồi trên xe, bác tài xế luôn thích nói chuyện cùng An Noãn.

"Cô chủ, chuyện dời mộ lần này cô không nên trách ông cụ, ông cụ thương cô nên vốn đã quyết định đem cả mộ ba cô dời về đây, sau đó trong nhà mở cuộc họp gia đình, cân nhắc lại, cả ba cậu chủ đều nhất trí phản đối chứ ông cụ thật sự rất yêu thương cô."

Siguiente capítulo