"Vậy chàng đến dỗ đi, Trường Sinh khóc nhiều ảnh hưởng đến mắt, chẳng lẽ chàng không đau lòng?"
Ngụy Tĩnh Nhàn chụp mũ Phong Cẩn, anh chỉ biết im lặng, cúi đầu nhìn cô con gái đang nắm chặt tay áo không chịu buông.
Phong Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng là kiếp trước mắc nợ hai mẹ con nàng!"
Thế là hôm nay dáng vẻ Phong Cẩn khi tới sảnh chính vụ có chút là lạ... Không ai dám hỏi, nhiều nhất chỉ nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái.
Phong Cẩn mặt dạn mày dày đi tới sảnh chính vụ, bởi vì còn sớm nên anh lặng lẽ tới vị trí của mình, kéo một cái đệm đưa cục cưng múp míp trong tay áo giấu dưới chiếc bàn thấp. Thế nhưng tính cách của Trường Sinh khó mà đoán trước, trên đường bé rất ngoan ngoãn nhưng vừa vào tới sảnh chính vụ liền không muốn ở trong tay áo anh nữa rồi.
"Hoài Du, sao vậy?"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com