Nói xong, ba người tới quý phủ của Phong Cẩn.
Lúc Khương Bồng Cơ thấy Phong Cẩn mấy đêm không ngủ, cũng giật mình vì vòng xanh đậm màu dưới mắt anh.
"Hoài Du, mấy ngày không ngủ rồi?"
"Chắc là ba bốn ngày..."
Phong Cẩn ngửi thấy mùi rượu và son phấn từ người họ nhưng vì quá mệt mỏi, không có sức mà truy cứu.
Khương Bồng Cơ thốt lên: "Ba bốn ngày không ngủ? Cậu chuẩn bị tu tiên đấy à?"
Phong Cẩn day trán, làm mình tỉnh táo lên chút, cũng không định hỏi kỹ tu tiên là gì.
"Tĩnh Nhàn mấy hôm nay đều đau bụng, vào phòng sinh vài lần rồi cuối cùng lại ra."
Mấy lần liên tiếp không dứt, khiến anh lo lắng mãi không thôi, còn tâm tư đâu mà ngủ.
Đứa trẻ thật biết giày vò cặp cha mẹ không có kinh nghiệm này.
Từ lúc vợ mang thai đến giờ, Phong Cẩn đều ở bên cô, cũng bị giày vò không ít, càng thêm thấu hiểu nỗi lòng của người làm cha làm mẹ.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com