"Cảm ơn." Một lúc sau, Sở Ninh Dực cuối cùng cũng mở miệng, sau đó liền cúp máy.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn di động trong tay, tiếng cảm ơn cuối cùng của Sở tổng, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy nhói lòng. Đứa trẻ đáng thương, chung quy cũng chỉ là một người cao cao tại thượng không thể tới gần với tình cảm chân thật của mình mà thôi.
Có điều, nhìn thấy đám phóng viên kia khiến cho tâm trạng Kiều Nhã Nguyễn tốt hơn bao giờ hết, cảm xúc hưng phấn này có lẽ chỉ có mình cô mới hiểu được.
Cuối cùng Phong Phong cũng có thể biến khỏi đây được rồi.
Cơn gió khẽ đưa, lay động chiếc chuông gió treo trên cửa.
***
Khi Tiểu Bảo Bối không tìm thấy ba mình đâu, cậu nhóc còn có một món đồ chơi khác, đó chính là một cái xe tập đi, lúc này cu cậu đang cưỡi trên cái xe mới của mình "gào thét" trong phòng khách.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com