"Anh…còn muốn giúp cô ấy?"
Lúc Hà Du nói ra những lời này, ngay cả bản thân cũng cảm thấy giọng điệu không đúng.
Còn muốn?
Giúp cô ấy?
Nhưng không phải đại biểu cho, Hà Du cũng cảm thấy Tần Thiển Thiển làm không đúng?
Trong mắt Tô Hồng hiện lên một tia ý cười, bình tĩnh mà nói: 'Thiển Thiển là đứa nhỏ tôi nuôi lớn, cho dù con bé làm gì, tôi đều có trách nhiệm. Nhưng thành thật mà nói, anh Hà, anh có nghĩ tới, anh giúp đỡ Thiển Thiển, đắc tội nhà họ Hoắc, nên có hậu quả gì?"
Sắc mặt Hà Du khẽ biến:
"Tôi muốn dẫn theo Thiển Thiển đi Đông Bắc hoặc là Uyển Thành, nhưng hai ngày nay Thiển Thiển vẫn luôn trì hoãn…Bằng không cũng sẽ không bị các người đuổi theo."
Trong lòng Tô Hồng lạnh lùng cười.
Quả nhiên là bản thân Tần Thiển Thiển trì hoãn, giống như vẫn luôn chờ mình và người nhà họ Hoắc đuổi theo.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com