Tô Hồng trầm ngâm một lúc, ôm Lâm Trân nhìn về phía Lâm Huân: "Lâm Huân, nghe anh Tô Hồng, khiến những con côn trùng này ẩn xuống dưới, đừng ra nữa được chứ? Anh trai của em bị bệnh, cần nghỉ ngơi."
Lâm Huân ngỡ ngàng nhìn về phía Tô Hồng: "Có thể sao?"
Tô Hồng nhạy bén phát hiện Lâm Huân đang đấu tranh, cười hỏi: "Tại sao lại không thể?"
Lâm Huân nhìn Tô Hồng một chút, lại nhìn Lâm Trân một lúc, nói: "Bởi vì, bởi vì bọn họ nói...nếu tôi dừng lại, bọn họ sẽ ngay lập tức giết chết anh Lâm Trân, và ba."
Tô Hồng quay đầu nhìn về phía Lâu Kiêu.
Lâu Kiêu trầm mặc một lát, nói: "Thiếu tướng Lâm Tri Ân..."
"Hiện tại không rõ tung tích, nhưng vẫn còn anh Lâm Trân mà! Em xem!"
Tô Hồng quay đầu lại, tươi cười nhấn mạnh!
Lâu Kiêu: "..."
Hắn muốn nói Thiếu tướng Lâm Tri Ân đã chết.
Được rồi, theo như Tô Hồng nói đi.
Lâu Kiêu tiến lên mấy bước, khàn khàn nói: "Lâm Huân, về cùng bọn anh, anh trai em cần điều trị."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com