Vết máu trên kiêm.
Tí tách.
Tí tách.
Lẫn vào nước mắt của Hòe Sương, chếu vào khuôn mặt lãnh khốc khó có thể tin của Tô Hồng.
"Sư phụ…người…"
Hòe Sương tuyệt vọng nhìn hắn, lại bị Tô Hồng mạnh tay rút ra thanh kiếm ngã xuống trên đất.
"Sư phụ…"
Hắn nằm rạp trên mặt đất, không để ý tới máu trên người mình chảy ngày càng nhiều, chỉ đưa tay ra muốn bắt lấy góc áo của sư phụ.
Nhưng sư phụ lại lạnh lùng liếc hắn một cái, không chút lưu luyến liền xoay người rời đi.
"Sư phụ…đừng đi…"
"Sư phụ….người nhìn con một chút…"
Hắn đầy mặt lệ máu, dữ tợn vô cùng nhìn bóng dáng Tô Hồng rời đi càng ngày càng xa, bàn tay không chạm được tới người, nước mắt cũng không thể khiến người lưu lại.
Bông tuyết đột nhiên bắt đầu rơi xuống từ bầu trời mênh mông.
Hắn lạnh quá.
Hắn muốn ôm sư phụ….
Thế nhưng sư phụ sao lại không cần hắn nữa rồi.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com