Phó Thắng Anh nghe xong, trong lòng hoảng sợ không thôi, dựa theo thời gian mà Phó Thời Khâm nói.
Đây không phải là sau khi bọn họ đưa Hữu Hữu và Điềm Điềm rời khỏi bệnh viện được mấy phút liền xảy ra chuyện này ư, nếu lúc đó hai đứa bé cũng ở đấy, chỉ sợ cục diện càng thêm khó có thể tưởng tượng được.
Cho dù hai đứa nhỏ không bị thương, nhìn thấy mẹ mình biến thành bộ dạng đó, cũng sẽ bị dọa sợ.
"Nếu sớm biết, lúc đó không để Vi Vi đứng đó chờ Hàn Tranh, nói không chừng Vi Vi lên xe, sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Bây giờ mọi chuyện đã xảy ra rồi, nói những thứ này này cũng vô dụng." Phó Thời Khâm nhìn ông, nói:
"Con đã phân phó cho Lenine điều tra, nhưng lúc ấy không có nhiều người chứng kiến, cho dù anh cả ở đấy, chỉ sợ cũng không có tâm tư đi chú ý tới kẻ đã nổ súng."
"Khoan hãy nghĩ đến chuyện này, chúng ta nên bố trí thêm người canh giữ ở bệnh viện, chỉ sợ hung thủ biết người không chết, sẽ xuống tay một lần nữa." Carman Dorrance nói.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com