Hai người trở lại phòng ăn, Cố Vi Vi đang trò chuyện với Kaman Dolan rất vui vẻ.
Mà Kaman Dolan cũng vui vẻ khi ở cùng Điềm Điềm, bón đồ ăn rồi lại cho cô bé uống nước, cô nhóc còn ngoan hơn cả lúc ở cùng Phó Hàn Tranh.
Bất tri bất giác, thời gian đã không còn sớm, Hữu Hữu đã dựa vào ngực Cố Vi Vi không ngừng híp mắt, giống như buồn ngủ.
Carman Dorrance vừa nhìn đồng hồ mới giật mình nói.
"Đều đã trễ thế này, hình như Hữu Hữu và Điềm Điềm muốn ngủ rồi, các con cũng trở về đi."
Cố Vi Vi nhìn nhìn Hữu Hữu trong ngực, "Là muốn ngủ rồi, vậy ông…."
Phó Hàn Tranh nhìn cô, lại nhìn Carman Dorrance.
"Nếu không ngại, mời ông ở thêm mấy ngày, ngày mai chúng tôi dọn về Châu Giang Thịnh Cảnh, ông có thể ở lại đây vài ngày rồi đi."
Carman Dorrance ngạc nhiên nhìn về phía Phó Hàn Tranh, lập tức vui sướng cười nói.
"Như vậy có quấy rầy hai người không?"
Cố Vi Vi mỉm cười, "Sẽ không, Hữu Hữu và Điềm Điềm cũng rất thích ở cùng ông."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com