Mặc dù Phó Hàn Tranh đã đồng ý về nhà cũ, thế nhưng mấy người Phó Thắng Anh vẫn quyết định chờ anh trở về, hỏi anh kết quả đàm phán bên kia một chút.
Cho nên, mấy người cũng không để ý tới bữa sáng, vẫn luôn đứng tại cửa sổ thư phòng lầu hai nhìn chằm chằm biệt thự số bảy.
Phó Hàn Tranh giúp hai đứa bé mặc quần áo xong, lại cùng cô dùng bữa sáng.
Cũng may hôm nay là cuối tuần, Nguyên Mộng không cần đưa tiểu Nguyên Bảo đi nhà trẻ, cho nên Cố Vi Vi cũng không cần mang bé con ra ngoài cho cô trông giúp.
Nguyên Mộng nhìn Phó Hàn Tranh một cái, "Nhà các người vẫn chưa đề cập đến chuyện phục hôn à?"
Phó Hàn Tranh không nói tiếng nào, cha và bà nội đều là người cố chấp, chuyện này muốn chính bọn họ mở miệng nói ra, còn phải thêm lửa nữa.
"Trước mắt thì chưa."
"Lại không đề cập nữa, tôi sẽ hạ liều mạnh." Nguyên Mộng mạnh mẽ nhét một cái bánh bao vào trong miệng.
Cố Vi Vi nghe xong, có hơi sợ cô ấy.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com