Nhưng Phó Hàn Tranh chỉ đưa cô về nhà, tặng cho cô một nụ hôn buổi sớm đến muộn ở trước cửa nhà.
"Buổi tối có thể anh sẽ về muộn một chút, không cần phải chờ anh về ăn cơm đâu."
Cố Vi Vi gật đầu, đưa mắt nhìn anh lên xe. Đợi sau khi xe anh đã khuất xa cô mới bước vào cửa nhà.
Nguyên Mộng tay cầm dĩa, tay ôm một khay hoa quả đã được gọt sẵn, đợi cô bước vào nhà liền huých vào vai cô.
"Thế nào, sinh hoạt vợ chồng không hài hòa sao?"
"Ai nói vậy?" Cố Vi Vi lên tiếng phủ nhận.
Nguyên Mộng xiên một miếng hoa quả, bỏ vào trong miệng: "Còn cần người khác nói sao? Chị cũng không mù, nhìn thần sắc của em là biết ngay."
Cố Vi Vi liếc mắt nhìn cô ấy: "Cả ngày chị đi buôn chuyện như vậy, chồng chị có biết không?"
"Biết mà." Nguyên Mộng hùng hồn nói.
Cố Vi Vi: "…"
Nguyên Mộng đầy vẻ hóng hớt đi theo cô, nhỏ giọng hỏi.
"Chẳng lẽ là do em mang thai, cậu chủ Phó nhà em nín nhịn lâu ngày nên xảy ra vấn đề?"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com