Kỷ Phương vừa thấy vậy liền sốt sắng xông tới muốn kéo Lăng Nghiên ra.
"Tư Đình, có gì thì từ từ nói chuyện."
Hắc Điền Chí Hùng dang tay ra ngăn cản Kỷ Phương, không cho bà ta tới gần.
Cố Tư Đình giữ chặt tóc của Lăng Nghiên, ép cô ta nằm trên quan tài thủy tinh, nhìn vào thi thể đang đặt bên trong.
"Khi cô giết cô ấy, Vi Vi không đau sao?"
"Khi các người móc tim của cô ấy, cô ấy không đau đớn sao?"
Lăng Nghiên nghe hắn nói vậy thì hoảng sợ trợn mắt, trong nháy mắt, trời đất như sụp đổ.
Hắn biết rồi?!
Hắn biết Cố Vi Vi chết như thế nào rồi sao?!
Làm sao mà hắn biết được cơ chứ, gần đây hắn không hề gặp người đó, làm sao mà hắn biết được cơ chứ?
"Anh Tư Đình, rốt…rốt cuộc anh đang nói gì vậy?"
Kỷ Phương vừa nghe Cố Tư Đình nói vậy thì hai chân đều mềm nhũn, cả người chấn động, suýt nữa thì không đứng vững nữa mà ngã sụp xuống đất.
Cậu ta biết rồi, cuối cùng thì…cậu ta vẫn biết chuyện.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com