Cố Vi Vi cau mày, tiếp tục hỏi.
"Tại sao?"
Năm ngoái rõ ràng cô không có thai, anh lại cứ cố chấp cho rằng cô mang thai rồi, cực kỳ muốn có con.
Bây giờ nếu đã quyết định kết hôn thì có con là chuyện đương nhiên phải cân nhắc.
"Thì là không muốn thôi."
Phó Hàn Tranh che giấu suy nghĩ thật sự của mình, không hề để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Nếu hai tiếng trước cô hỏi anh đã muốn có con chưa?
Thì đáp án của anh, chắc chắn là muốn.
Nhưng, thấy cảnh tượng Tiểu Nguyên Bảo vừa tới, không chỉ có cha mẹ và bà nội dỗ thằng bé, mà cô cũng chỉ chú ý tới nó, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh.
Hơn nữa cô còn vì thằng bé đó mà giận anh.
Không phải con ruột mà đã như vậy rồi, nếu bọn họ có con, chẳng phải cô sẽ chỉ lo chăm con, mà không để ý tới cảm nhận của anh nữa hay sao.
Trước đây anh suy nghĩ quá đơn giản rồi, chuyện kết hôn thì không còn gì phải bàn cãi, nhưng con thì… phải suy tính cho kỹ đã.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com